Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 309: Sao ngươi không gọi ta dậy?




Trong lòng Lăng Trì lại dâng trào ý muốn đánh chết Lâm Bắc Thần.

“Nếu không chắc chắn thì có thể suy nghĩ trước rồi chọn cách chết thoải mái hơn một chút.” Hắn nói.

Ánh sáng trong mắt Lâm Bắc Thần nhanh chóng xám xịt.

“Suy nghĩ kĩ đề nghị của ta đi.” Lăng Trì nói: “Trở thành quán quân của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, sau khi gia nhập quân đội sẽ nhận được sự đối xử đặc biệt và trực tiếp từ sĩ quan, ngươi muốn bảo vệ người ngươi quan tâm thì cũng chỉ có nắm giữ quân quyền mới có thể làm được.”

Người muốn bảo vệ sao? Lâm Bắc Thần suy nghĩ.

Dường như chẳng có ai, hắn có vài người bạn nhưng cũng không cần hắn phải bảo vệ, hắn có mấy người thầy, cũng không cần hắn bảo vệ.

Hắn không gây rắc rối cho bạn bè và giáo viên đã tốt lắm rồi.

Về phần cái đồ Vương Trung kia, không có mình thì ông ta vẫn sống khoẻ mạnh.

“Được rồi, chuyện nên nói đều đã nói rồi, số phận dưới chân ngươi, muốn đi đường nào thì chính ngươi chọn, chính ngươi nắm bắt.”

Sau khi Lăng Trì nói xong, hắn ra lệnh đuổi khách.

Lâm Bắc Thần nghĩ nghĩ nói: “Ngươi thật sự không định truyền thụ cho ta chút gì sao?”

Lăng Trì không kiên nhẫn xua tay.

Lâm Bắc Thần lại nói: “Nói đến chuyện chính, tình hình chiến tuyến của đế quốc nghiêm trọng đến mức nào? Nếu tiền tuyến bị mất thì khoảng bao lâu người Bắc Cực sẽ đánh tới Vân Mộng thành?”

Lăng Trì nhìn hắn chằm chằm.

Lâm Bắc Thần nói: “Đừng hiểu lầm, ta sẽ không tính toán thời gian chạy trốn một khi sự tình không ổn, ta chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.”

Lăng Trì nói: “Ngươi có muốn biết lúc ta mười hai tuổi tại sao lại giết người kia không?”

Lâm Bắc Thần nói: “Bởi vì hắn trước mặt ngươi quá trơ tráo?”

Lăng Trì nói: “Không, bởi vì hắn chọc tức muội muội ta.”

Lâm Bắc Thần: “...”

Một cơn ớn lạnh từ sống lưng thẳng lên đỉnh đầu, xém nữa đánh bay cả ót hắn.

Đại cữu ca, ngươi như vậy không được đâu, có thể nói chuyện đàng hoàng được không, sao lại uy hiếp vậy?

“Ba giây sau biến đi cho khuất mắt ta.” Lăng Trì rõ ràng không còn hứng thú với bất cứ đề tài nào, tiếp tục nói hắn sợ rằng mình sẽ lỡ tay mà đập chết Lâm Bắc Thần mất.

“Vâng, đại... Đại hiệp!”

Lâm Bắc Thần nói ra một từ ‘đại’, lập tức biết mình nói hớ rồi, vừa chạy ra ngoài vừa giải thích: “Lần này không phải ta cố ý đâu, là do... Thuận miệng nói ra.”

“Cút.” Lăng Trì nói.

Rầm

Cửa mở ra lại đóng vào.

Lâm Bắc Thần thở hổn hển như vừa chạy thoát khỏi miệng hổ. Người Lăng gia đều là quái vật.

Đi về phía căn phòng riêng của mình, Lâm Bắc Thần vẫn đang suy nghĩ về câu cuối cùng mà Lăng Trì nói, lý do giết người năm mười tuổi rốt cuộc là đang uy hiếp hắn, hay là đang kể một chuyện thật?

Nếu là thật thì... suy nghĩ kỹ lại thì thật khủng khiếp.

Hắn vào phòng, đám người Sở Ngân đang háo hức chờ đợi.

Nhìn thấy hắn an toàn trở về, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

“Vị cường giả thần bí đó là ai?” Bạch Khâm Vân sốt ruột hỏi.

Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi đoán xem.”

“Hiệu trưởng Lăng? Giáo viên Lăng? Lăng thành chủ?” Bạch Khâm Vân liên tiếp nói tên vài cao thủ trong Vân Mộng thành.

Mặc dù vào thời điểm đó âm thanh cùng biểu hiện ôn tồn đó không giống với những cái tên đó cho lắm, nhưng nếu hắn cải trang thì sao?

Lâm Bắc Thần uống ba tách trà Ngọc Tuyền Nhưỡng, làm dáng cười nói: “Ngươi đoán lại đi!”

Bạch Khâm Vân nhảy dựng lên đánh Lâm Bắc Thần, mọi người hi hi ha ha, không ai hỏi lại vấn đề này nữa, Lâm Bắc Thần cũng không nhắc lại.

Lăng Trì lúc ấy từ chối ra mặt, chứng tỏ hắn cũng không muốn cho người ta biết thân phận của mình, có lẽ bởi vì khiêm tốn, cũng có lẽ vì nguyên nhân khác.

Một khi đã như vậy, Lâm Bắc Thần cũng không thể để cái miệng rộng này nói ra ngoài được.

Vài người vẫn tiếp tục ăn uống, Lâm Bắc Thần lại một mình uống ba bình Ngọc Tuyền Nhưỡng, đã hơi say.

Lúc tàn cuộc, mấy người cũng rất ăn ý, không chút khách khí mà gọi thêm đồ ăn thức uống gấp ba lần trước đó, sau đó mỗi người đều đóng gói mang về, ngay cả Hàn Bất Phụ cùng Nhạc Hồng Hương đều là những đứa trẻ trung thực cũng bị đám người Lâm Bắc Thần làm hư.

Sau khi say khướt trở về học viện Số 3, trong đầu Lâm Bắc Thần lại hiện ra một vấn đề...Lăng Trì đi Vạn Thắng Lâu chắc chắn không phải đi một mình nhàm chán mà uống rượu.

Bởi vì hắn đã nói từ khi tòng quân vẫn không uống rượu, mà lúc đó trên bàn trong phòng đó Lâm Bắc Thần không chỉ thấy đồ ăn mà còn thấy cả rượu nữa.

Ai đó đã uống rượu trong căn phòng này, nhưng trước khi Lâm Bắc Thần bước vào thì đã rời đi.

Người này là ai? Ai có thể khiến cho Lăng Trì, người mà dám mắng cả Vân Mộng thành phải tự mình đi Vạn Thắng Lâu mời?

Câu hỏi này vẫn vờn quanh trong đầu Lâm Bắc Thần cho đến khi hắn trở lại Trúc viện, ngủ thiếp đi như một con lợn chết trên giường mới từ từ biến mất.

Cùng lúc đó.

Ngoài trúc viện, trên đỉnh rừng trúc, trên lá trúc nhấp nhô theo gió.

Một dáng người sừng sững, như không có trọng lượng, nhấp nhô cùng lá trúc, tóc và lông mi màu xanh biếc lung linh dưới ánh trăng.

Hắn theo Lâm Bắc Thần suốt quãng đường từ Vạn Thắng Lâu về đến Trúc viện. Đến lúc này mới yên tâm.

“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Hắn mỉm cười, thân hình từ từ bay xuống, tư thế tao nhã tuyệt đẹp, hơi thở phiêu dật xuất trần, rơi xuống trong rừng, sau đó mỉm cười bước ra bên ngoài.

Mới đi một bước...Xì xì!

Ầm!

Không biết giẫm phải cái gì, một đám khói xanh cùng mùi hôi thối bốc lên.

“Thối quá... Cái gì vậy? Không hay rồi, có độc!”

Hắn thất tha thất thểu, chân lảo đảo lao ra khỏi rừng trúc.

Ngày hôm sau.

“A a a, ta vậy mà lại ngủ ngay khi trở về?” Tiếng hét của Lâm Bắc Thần vang vọng khắp Trúc viện, người không biết còn tưởng hắn bị mất trinh.

“Đồ chó chết, sao ngươi không gọi ta dậy?” Lâm Bắc Thần bắt lấy quản gia Vương Trung đánh một trận tơi bời.

Vương Trung tủi thân nói: “Thiếu gia ngày hôm qua trở về đã ngủ thiếp đi, ta nhìn bộ dạng uống nhiều của người, cho nên...”

“Sau này mặc kệ ta về muộn hay buồn ngủ thế nào thì ngươi cũng phải gọi ta dậy, biết chưa?” Lâm Bắc Thần nghiêm khắc nói.