Thất hoàng tử nói: "Vẫn xin Bạch giáo viên chỉ giáo."
Bạch Hải Cầm với vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Phương đại nhân đã huỷ bỏ tư cách tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến của Lâm Bắc Thần, chính là làm theo pháp luật, hợp tình hợp lý, nhưng điện hạ lại ở trước mặt mọi người, lấy sự tôn quý của hoàng tử ra, cưỡng cầu Phương đại nhân phải vặn vẹo luật pháp, lấy quyền để làm việc tư, đây vốn không phải là đạo lập quốc của đế quốc Bắc Hải ta, cũng không phải là điều mà điện hạ, thân là một hoàng tử nên làm.”
Thất hoàng tử nghe vậy, trầm mặc không nói gì.
Lâm Bắc Thần lại ở một bên, tức giận muốn chết.
Cái tên chó già này, rõ ràng là lời lẽ khiêu khích, chờ cơ hội phục thù, lại còn nói năng một cách hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.
Đinh Tam Thạch thực sự không nên tha cho tên chó già này một mạng.
Hồn chu du dưới kiếm, vẫn không biết hối cải chút nào.
Chết tiệt.
“Nghe có vẻ như Bạch giáo viên hiểu rất rõ về Lâm Bắc Thần.” Thất hoàng tử nói: “Trong chuyện này, có phải là có hiểu lầm gì không?”
Bạch Hải Cầm thờ ơ nói: "Không có hiểu lầm gì cả. Điện hạ chỉ cần hỏi thăm thường dân ở Vân Mộng thành một chút, thì sẽ biết Lâm Bắc Thần đã từng cậy thế hiếp người, khi nam phách nữ, ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng, cả ngày cậy vào cái danh Chiến Thiên Hầu phủ, gây chuyện thị phi, được gọi là tên cặn bã và phá hoại lớn nhất Vân Mộng thành, người như vậy, đến cả bệ hạ cũng cảm thấy giết hắn chỉ làm bẩn kiếm của đế quốc mới tha cho hắn một mạng, vậy làm sao có tư cách tham gia một cuộc thi tượng trưng cho vinh quang cao nhất của thế hệ trẻ của đế quốc như Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến chứ? "
"Nhưng mà bổn hoàng tử nghe nói rằng, Lâm Bắc Thần kể từ khi Chiến Thiên Hầu bị kết tội đến nay, đã thay hồn đổi xác, hăm hở vươn lên, lãng tử quay đầu quý hơn vàng." Thất hoàng tử mỉm cười nói: "Nếu đã là như vậy, tại sao không cho hắn một cơ hội chứ, dù sao thì hắn cũng có tài hoa hơn người, đáng để trân trọng.”
Bạch Hải Cầm lắc đầu nói: "Lời này của điện hạ sai rồi."
Ông ta chỉ vào Lâm Bắc Thần, nói: "Tên này vẻ mặt gian trá, tâm cơ giấu kín, bề ngoài đã thay hồn đổi xác. Thực ra là vì mất đi chỗ dựa nên không thể không bấm bụng chịu, chẳng khác gì một con sói hung hãn rời bỏ đàn đang che giấu nanh vuốt mà thôi, đêm nay, hắn cậy mạnh quát tháo, chống đối Phương Chấn Nho đại nhân, còn buông lời cuồng ngôn, mới là bộ mặt thật của hắn."
Nói xong, ông ta khẽ hành lễ với Thất hoàng tử và nói: "Điện hạ vì nước thương tài, chính là tấm lòng lương thiện, điều này khiến người ta khâm phục, nhưng không thể bị một kẻ xấu xa như Lâm Bắc Thần lừa gạt được. Nếu như một người có phẩm hạnh không đoan chính, càng có tài năng càng phải sớm ngày trừ khử.”
Thất hoàng tử nghe vậy cau mày không nói gì. Ba ba ba!
Một tràng pháo tay đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
"Hay, nói hay lắm."
Lâm Bắc Thần vỗ tay cười nói: "Nói thật sự rất hay. Trước đây ta còn cho rằng Bạch lão cẩu ông chỉ là chơi kiếm lợi hại, không ngờ rằng mồm mép của ông cũng giống như chó vậy..."
Dưới tất cả mọi ánh mắt tập trung về phía mình, Lâm Bắc Thần với vẻ mặt xúc động, bật cười nói: "Không phải chỉ là trong đêm ước hẹn đấu kiếm. Đệ tử của ông đã thua ta, còn ông lại thua sư phụ ta, chỉ như vậy đã chơi không nổi rồi à? Không phải lần nào ông cũng thua cả sao? Nói thật, nếu như ông thành thật quay trở lại Bạch Vân thành, đóng cửa tu luyện, rửa nhục trước đó, ta thực sự sẽ đánh giá cao ông mấy phần. Không ngờ rằng ông không những không hối cải, ngược lại còn làm quỷ nước ở Vân Mộng thành, lặn dưới đáy nước mà khuấy động sóng... "
Nói đến đây, hắn nhìn Bạch Hải Cầm với vẻ mặt tràn đầy mỉa mai, nói: "Ông cũng là người đã lớn tuổi rồi. Không lẽ thật sự không biết hai từ xấu hổ, rốt cuộc là viết như thế nào sao?”
Trong mắt Bạch Hải Cầm, có một tia sáng lạnh lùng lóe lên.
Sát khí trong nháy mắt liền biến mất.
Nhưng ông ta cố gắng đè nén sát khí trong lòng, không để ý đến Lâm Bắc Thần mà nhìn về phía Thất hoàng tử, nói: "Điện hạ cũng đã nghe thấy rồi đấy, tên này điên cuồng đến thế nào, cái thứ thấp hèn như vậy, còn cần phải cho hắn tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá sao?"
Lâm Bắc Thần bật cười nói: "Lão cẩu nhà ông thật sự là không biết xấu hổ. Lúc đầu ông đã chọn sai đường rồi. Không nên đi luyện kiếm. Nếu như ông đi luyện miệng, luyện không biết xấu hổ, bây giờ đã là thiên hạ vô địch rồi!”
"Lâm Bắc Thần !!!"
Bạch Hải Cầm cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Ông ta gầm lên một tiếng, Huyền khí khủng khiếp bộc phát, giống như sóng lớn cuồn cuộn trong đại dương, ánh mắt như kiếm, sát khí ngưng tụ như vật chất, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Toàn bộ Vạn Thắng lâu trong giờ phút này, dường như đều chấn động. Các thực khách trong lâu bất giác tim đập loạn xạ.
Cơn thịnh nộ của kẻ mạnh khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng Lâm Bắc Thần lại không hề sợ hãi chút nào, đối mặt nói: "Thế nào? Đã làm chuyện vô liêm sỉ, còn sợ người khác nói sao? Bỏ đi, ông đừng ỷ vào danh phận giáo viên nhỏ bé đó mà ở đây làm khó Thất hoàng tử. Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến này, lão tử không tham gia cũng được, tưởng ta thèm lắm à?”
Hắn coi như là triệt để không đếm xỉa đến. Làm ra vẻ quả thực gây nghiện.
Nhưng lần này không phải là để làm ra vẻ. Chỉ là để bản thân sảng khoái.
Khi lão tử ở trái đất, đã khúm núm sống cực khổ đủ rồi, ngày nào cũng phải cụp đuôi giống như cháu trai gặp ai cũng phải mặt mày hớn hở, giờ đã xuyên không rồi, làm sao có thể không bướng bỉnh một lần chứ?