Cảm xúc bộc phát đã khiến Lâm Bắc Thần rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ. Ngay cả Thất hoàng tử ở một bên cũng lộ vẻ xúc động.
Đặc biệt là câu nói đó của Lâm Bắc Thần ‘đừng ỷ vào danh phận giáo viên nhỏ bé đó mà làm khó Thất hoàng tử’, ngay lập tức đã đâm trúng trái tim hắn.
Khiến vị hoàng tử của đế quốc, người đã từng gặp qua vô số loại người, nghe được vô số lời nói, đột nhiên cảm thấy rằng trên thực tế, thiếu niên bị vô số người coi là não tàn, ăn chơi trác táng này, thực sự có một trái tim nhạy cảm biết nóng biết lạnh, biết trọng tình trọng nghĩa.
Trước đó hắn luôn im lặng, không nhịn được lại muốn nói giúp Lâm Bắc Thần. Nhưng lần này, lại có người đã đi trước hắn.
"Rút lui khỏi cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá ư?"
Một giọng nói lạnh lùng, giống như máy móc từ một căn phòng riêng khác bên cạnh phát ra. Âm điệu từng chữ một đều không có chút dao động, nói: "Ai cho ngươi rút lui? Tiếp tục tham gia, đã là vinh quang của ngươi thì phải chủ động giơ tay ra mà nắm lấy, sao có thể vì mấy câu của những kẻ ăn nói tuỳ tiện này mà tự mình rút lui chứ?”
Sắc mặt của mọi người liền thay đổi.
Chuyện đêm nay thực sự là không ngừng chuyển biến. Vị này đây, lại là thần thánh phương nào chứ?
Dám nói ra lời ngông cuồng như vậy?
Bạch Hải Cầm cười lạnh một tiếng, nhìn về phía căn phòng riêng rồi nói: "Các hạ là người nào? Lại dám lắm mồm ở trước mặt Thất hoàng tử, Phương đại nhân và lão phu? Ra ngoài nói chuyện."
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào căn phòng này.
Nhưng không thấy có ai bước ra.
“Bạch Hải Cầm, ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành, ông quả nhiên là phẩm cách thấp kém, là người không xứng với danh hiệu này nhất.” Giọng nói không chút dao động cảm xúc kia lại vang lên, nói: “Bảo ta hiện thân, chỉ sợ ông không mời nổi ta.”
"Ngạo mạn!"
Bạch Hải Cầm vô cùng tức giận, thân hình hóa thành cuồng phong, bắn thẳng vào căn phòng riêng giống như tia chớp.
Ông ta đã nắm chắc được cục diện mới tràn đầy tự tin xuất trận, kết quả trước tiên thì bị Lâm Bắc Thần miệng độc liên tục sỉ nhục, sau đó lại bị người thần bí này chế giễu, một lời sát tâm, cũng không khống chế được nữa.
Lúc này tức giận ra tay, khí thể không thể ngăn cản nổi.
Chính vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng người thần bí trong phòng riêng sắp gặp xui xẻo thì đột nhiên xuất hiện dị biến.
"Aaaaa......"
Bạch Hải Cầm phóng vào cửa phòng riêng, đột nhiên hét lên thảm thiết.
Chỉ thấy ông ta bật ra trở lại với tốc độ càng nhanh hơn, khi ông ta loạng choạng ngã xuống đất, thân hình đã run rẩy, một vết máu đỏ tươi từ cổ tay chảy ra, rơi tí tách trên sàn nhà.
Xung quanh trong phút chốc liền trở nên vắng lặng như nghĩa trang lúc nửa đêm.
Bạch Hải Cầm bại rồi!
Tí tách, tí tách.
Từng giọt máu rơi trên nền đá xanh.
Rơi xuống rồi vỡ nát, bắn tung toé khắp nơi.
Bạch Hải Cầm nắm chặt cổ tay phải của mình, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn chằm chằm cửa căn phòng riêng bình thường kia.
Khoảnh khắc khi ông ta xuất thủ vừa rồi, nhìn thấy mình đã sắp đánh nổ tung cánh cửa của căn phòng riêng, kết quả liền hoa mắt, mơ hồ bắt gặp một đạo kim quang xẹt qua, bản thân đã bị đánh bại rồi.
Đó là kiếm.
Là kiếm khí.
Một loại kiếm khí mà ông ta trước giờ chưa từng thấy.
Sự sắc bén quả thực không phải là thứ mà một con người có cảm xúc có thể phát ra. Một chiêu đã đánh bại ông ta.
Không.
Không chỉ là đánh bại ông ta.
Còn phá huỷ dũng khí để ông ta tiếp tục ra tay một lần nữa.
Bạch Hải Cầm cho dù có tức giận đến mức nào, có khó tin đến đâu thì trong lòng ông ta cũng biết rõ rằng, cho dù có ra tay thêm mười lần, một trăm lần, một ngàn lần nữa, đối mặt với kiếm quang kim sắc đó, kết quả cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Tào Phá Thiên nhìn sư phụ mình, một câu cũng không dám nói.
Trong lòng hắn có một nỗi nghi vấn sâu sắc.
Vị sư phụ năm xưa trong lòng mình, cái người bách chiến bách thắng, không gì là không thể, rốt cuộc là làm sao vậy?
Tại sao từ sau khi đến Vân Mộng thành thì bắt đầu liên tiếp chiến bại.
Lần đầu tiên là thua Đinh Tam Thạch.
Sau đó, lại ở trong thời điểm, địa điểm và trường hợp như vậy, mơ mơ hồ hồ đã bị đánh bại rồi.
Cái này......
Có chút mất mặt đấy, sư phụ.
Phương Chấn Nho, Lý Hùng Phu, Lâm Chấn Nam và những người trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không kém gì Bạch Hải Cầm.
Đặc biệt là Phương Chấn Nho và Lý Hùng Phu, đều là những cường giả cảnh giới tông sư, biết rõ thực lực của Bạch Hải Cầm, có thể gọi là một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành, đương nhiên không phải chỉ là hư danh, ông ta là kiếm khách cấp cao chân chính đã trải qua rất nhiều cuộc kiểm nghiệm.
Hai người tự hỏi, nếu như đối đầu với Bạch Hải Cầm, chắc hẳn không thể thắng nổi.
Nhưng một người như vậy lại bị đánh bại chỉ trong nháy mắt.
Thậm chí hai người bọn họ còn không thể nhìn rõ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một tia sáng lóe lên trong mắt của Thất hoàng tử.
Trong lòng hắn nhớ tới một truyền thuyết bí mật lưu truyền trong tầng lớp cao cấp và quân đội của đế quốc, mơ hồ có một suy đoán.
Theo bản năng quay đầu nhìn Lăng Ngọ ở bên cạnh.
Người sau nhướng mày, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Còn sáu người Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải và những người khác càng đầu óc mờ mịt, vẻ mặt tràn đầy bối rối.
Nghe giọng điệu của cường giả bí ẩn này, rõ ràng là đang giúp đỡ Lâm Bắc Thần.
Là người mình!
Nhưng vấn đề đặt ra là, phía mình từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ thâm sâu khó lường như vậy chứ?
Ba vị chủ nhiệm khối Phan Nguy Mẫn, Sở Ngân, Lưu Khải Hải đã đem tất cả cái tên của các cao thủ cường giả mà mình có thể biết ở Vân Mộng thành, điểm qua một lượt, căn bản không có một ai có thể sánh được.
Đặc biệt là, trong Vân Mộng thành có cường giả mạnh đến mức này sao?
Bọn họ rất hoài nghi.
Chỉ có Lâm Bắc Thần, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc. Như thể hắn đã nghe ra chủ nhân của giọng nói này là ai.
Có hơi giống…