Tin tức về việc Thất hoàng tử của đế quốc, Lý Nhược Tố đến Vân Mộng thành đã được lan truyền ra trước đó.
Đồng thời hôm nay, vị hoàng tử điện hạ này còn có mặt trong lễ khai mạc của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Chỉ là, không ngờ rằng hắn lại có thể xuất hiện vào thời điểm này, địa điểm này và với phương thức này.
"Mọi người không cần đa lễ."
Tính cách của Thất hoàng tử trông có vẻ rất ôn hoà.
Hắn nhìn về phía Phương Chấn Nho và nói: "Phương đại nhân, bổn vương rất ngưỡng mộ Lâm Bắc Thần. Không biết hôm nay ngài có thể nể mặt bổn vương, đừng tính toán với tiểu tử này, cứ giữ lại danh ngạch của hắn trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, ngài thấy thế nào?”
Phương Chấn Nho có hơi ngạc nhiên.
Ông ta không ngờ rằng, Thất hoàng tử lại có thể mở miệng cầu xin cho Lâm Bắc Thần.
Hơn nữa, lại còn dùng ‘Ta rất ngưỡng mộ Lâm Bắc Thần’ và ‘nể mặt’, như vậy có hơi hoang đường và thiên về tình cảm cá nhân, nhưng lại là phương thức không dễ từ chối.
Nếu như vị Thất hoàng tử dùng các lý do khác như đại nghĩa, luật pháp, đúng sai, v.v ... thì Phương Chấn Nho có trăm cách để phản bác.
Nhưng dùng phương thức như vậy, ông ta lại không thể nào phản bác được.
Xem ra hôm nay cái đầu này phải cúi xuống rồi.
Ông ta là Ty trưởng Ty giáo dục của Phong Ngữ hành tỉnh.
Quyền lực của Ty giáo dục trong các Đại Ty ở Phong Ngữ hành tỉnh, chắc chắn nằm trong top ba.
Vì vậy, ông ta có thể coi là một người có quyền cao chức trọng. Nhưng nói cho cùng, còn phải xem là so sánh với ai.
So với hoàng tử của đế quốc, ông ta vẫn còn kém xa.
Vị Thất hoàng tử này xuất thân từ Bạch Vân thành, tuổi trẻ tài cao, uy nghi rạng rỡ, được Thần Vũ hoàng đế đương thời xem trọng và cũng là nhân vật có địa vị cao trong mười đại hoàng tử.
Không cần phải vì một Lâm Bắc Thần mà kết oán với một anh tài của hoàng thất như vậy.
Sau khi suy nghĩ thông suốt về những vấn đề này, Phương Chấn Nho hít một hơi thật sâu, chắp tay hành lễ, nói: "Điện hạ đã có lệnh, thần đương nhiên tuân theo."
"Ha ha ha, như vậy thì đa tạ Phương giáo viên."
Thất hoàng tử Lý Nhược Tố với tiếng cười cởi mở.
Hắn quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Ha ha, bạn học Lâm, ngươi kiêu ngạo như vậy, có phải là cũng không thèm cảm ơn ta đúng chứ?"
Lâm Bắc Thần cười đê tiện ngay tại chỗ, giống như đổi thành một con người khác, lập tức cúi người: "Làm sao có thể chứ?"
Duy trì mười giây.
Sau đó hắn mới đứng thẳng lưng, cung kính nói: "Đa tạ điện hạ đã chủ trì công đạo cho ta. Điện hạ cương trực công chính, có đức độ, tuệ nhãn như đuốc, rồng trong thiên hạ, anh minh thần võ, độc nhất vô nhị, thật sự chính là tấm gương cả đời của ta, thật ra ta đã ngưỡng mộ điện hạ từ lâu, cũng đã nghe qua rất nhiều sự tích anh hùng của điện hạ. Sự ngưỡng mộ đối với điện hạ giống như sông lớn cuộn trào vô tận, lại giống như đập lớn vỡ đê, không thể nào ngăn nổi... "
Thất hoàng tử: "..."
Mọi người: ((-_-)-_-)-_-).
Im lặng một lúc, Thất hoàng tử trêu chọc nói: "Thật sao? Ngươi đã từng nghe nói qua những sự tích anh hùng nào của bổn vương vậy?”
Lâm Bắc Thần không chút do dự nói: "Sự tích mà ta nghe được thật sự quá nhiều, lỗ tai cũng sắp mài đến chai rồi, nhất thời không thể nhớ nổi..."
Thất hoàng tử: "..."
Mọi người: ((-_-)-_-)-_-).
Tiết tháo ở đâu?
Cương trực công chính đâu?
Thiếu niên nhiệt huyết đâu?
Không khuất phục quyền quý ở đâu chứ?
Phong cách vẽ tranh này cũng chuyển biến nhanh quá rồi đấy.
Người cạn lời nhất chắc chắn là Ty trưởng Phương Chấn Nho.
Cái đồ chó má này, thực sự không coi quyền lực của Ty trưởng như ông ta ra gì.
"Ha ha, Lâm Bắc Thần, ngươi thật sự là không biết xấu hổ, có sữa thì chính là nương của ngươi.”
Tào Phá Thiên ở bên cạnh, thực sự không nhịn được liền mở miệng chế nhạo.
Lâm Bắc Thần liếc hắn một cái nói: "Cái này không phải là nói nhảm sao? Nếu không có sữa thì đó là cha."
Tào Phá Thiên: "......"
Bầu không khí cuối cùng cũng đã trở nên nhẹ nhõm.
Chính vào lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng trận xung đột đầy sóng gió tối nay cuối cùng cũng sắp hạ màn rồi, thì một chuyện bất ngờ khác lại xảy ra.
"Ha ha, hoàng tử điện hạ làm như vậy e rằng không thoả đáng? Lấy hoàng quyền để ép chính lệnh. Nếu như truyền đến tai của bệ hạ, điện hạ e rằng sẽ gặp phiền phức."
Một giọng nói có chút quen thuộc với Lâm Bắc Thần vang lên từ trong đám đông.
Trên khuôn mặt của Thất hoàng tử lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn về phía người kia.
Tào Phá Thiên nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra sự kinh ngạc vui mừng, vội vàng hành lễ, nói: "Sư phụ... đệ tử bái kiến sư phụ."
Cái người vừa lên tiếng này là một nam nhân trung niên, trông khoảng bốn mươi sáu, bốn mười bảy tuổi, dáng người mảnh khảnh, rắn chắc, sắc mặt hồng hào. Có một vết sẹo kiếm dài màu đỏ sẫm từ lông mày trái đến tóc mai, khiến cả người thoạt nhìn có một loại sát khí tà dị.
Chính là Bạch Hải Cầm, một trong ba đại danh kiếm nổi của Bạch Vân thành.
"Thì ra là Bạch giáo viên."
Thất hoàng tử nhận ra Bạch Hải Cầm, lễ nghĩa chu toàn hành lễ một cái: "Nhược Tố bái kiến Bạch giáo viên."
Hắn đã từng tu luyện ở Bạch Vân thành, cũng được coi là đệ tử của Bạch Vân thành.
Còn Bạch Hải Cầm là một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành, sớm đã có đủ tư cách dạy học, tuy rằng chưa từng trực tiếp truyền thụ cho hắn cái gì cả, thậm chí hai người cũng không gặp mặt được mấy lần, nhưng Bạch Vân thành lại chú trọng nhất đến uy nghiêm và tôn kính thầy giáo, cho dù hắn có là bậc hoàng tử cũng phải gọi Bạch Hải Cầm một tiếng ‘Bạch giáo viên’, cũng phải đề cao lễ nghĩa thầy trò.
Bạch Hải Cầm gật đầu, nói: "Điện hạ, hành động vừa rồi của ngài đã vượt quá quy củ rồi."