Chuyện đã như vậy, hắn cũng không đếm xỉa đến.
Lão tử tham gia cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, không phải chỉ là để kiếm chút tiền dơ bẩn thôi sao.
Thật sự tưởng lão tử thèm chắc?
Nếu như không cho lão tử tham gia, lão tử sẽ tự mình đi Bắc Hoang sơn săn bắt kiếm tiền, vào rừng làm cướp cũng giống như vậy thôi.
Người sống còn có thể bị nước tiểu làm ngạt chết sao?
Nhưng mình tự tìm cái chết, không thể liên luỵ đến người khác.
Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương và Bạch Khâm Vân, bọn họ không giống như mình. Bọn họ là người của thế giới này, có người thân và bạn bè của mình, không thể không để tâm đến vinh quang. Lần này khác với lần trước khi chống lại các học viên năm 3. Lần đó đứng ra là vì nghĩa khí huynh đệ, lần này đứng ra là cùng nhau tìm đường chết.
"Lâm Bắc Thần ta, hôm nay đứng ở đây, rõ ràng và rành mạch nói lại một lần nữa, phải làm cái gì, bản thân ta rất rõ, nên nói cái gì, bản thân ta càng rõ hơn, không cần người khác đến dạy dỗ ta cái gì cả, càng không thể bị người khác ép buộc làm cái gì... ha ha, đừng nói là một Ty trưởng của Ty giáo dục như ông, cho dù là Thiên Vương có đến cũng không làm gì được ta.”
Hắn lớn giọng nói.
Nói xong, hắn liền cảm thấy sảng khoái. Ý niệm thông suốt.
Chẳng trách trong cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất ‘Ngự Thiên Thần Đế’ của đại thần Loạn Thế Cuồng Đao tung hoành trên mạng Trung Quốc, nhân vật chính Diệp Thanh Vũ oán trời oán đất nhìn chằm chằm vào không trung, từ sáng đến đêm lúc nào cũng làm ra vẻ, thì ra cảm giác làm ra vẻ này, thật sự là sảng khoái con mẹ nó.
Hơn nữa chỉ cần làm ra vẻ trước. Đâu cần lo chuyện sau đó.
Làm ra vẻ, gây nghiện đấy!
Toàn bộ đại sảnh lầu ba im lặng như tờ.
Thậm chí là toàn bộ Vạn Thắng lâu, trong ánh đèn rực rỡ cũng là một khoảng im lặng chết chóc.
Lời nói của thiếu niên vang vọng trong bức tường của đại sảnh giống như lầu canh, thật lâu sau vẫn chưa dứt.
Không hỏi tình huống trước đó, bất luận hậu quả, chỉ riêng những lời nói có khí phách này cũng khiến rất nhiều thực khách đã uống đến say khướt, không nhịn được phải uống thêm ba ly nữa.
Đám người Sở Ngân đột nhiên giống như không hề quen biết Lâm Bắc Thần.
Thiếu niên này ngày thường hay tỏ vẻ, nhưng chắc chắn không phải như vậy, hôm nay đột nhiên đổi tính sao?
Bệnh não tái phát rồi à?
Không giống.
Mấy người Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ liền cảm thấy cơ thể mình run rẩy không thể kiểm soát được.
Một loại cảm xúc kỳ lạ không biết là phấn khích, là sợ hãi, là kinh ngạc hay là cái gì khác, tràn ngập khắp cơ thể họ.
Sự im lặng kỳ lạ này cứ tiếp tục cho đến khi Phương Chấn Nho lên tiếng. "Thiếu niên nhiệt huyết, rất tốt."
Ông ta khen ngợi nói: "Người trẻ tuổi luôn cảm thấy phản kháng quyền uy, chống lại cường giả mới có thể cho thấy bản thân không sợ hãi, nhưng lại thường quên mất. Rất nhiều khi, trước mặt không sợ, cũng có hai từ vô tri, vô tri mới không sợ. Cho nên, không thể lấy sự vô tri làm cá tính, chỉ có người vô tri mới có thể làm như vậy... Lý đại nhân, gạch tên Lâm Bắc Thần ra khỏi danh sách tuyển thủ của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá lần này đi. "
Lý Hùng Phu khó xử nói: "Đại nhân, cái này..."
Phương Chấn Nho cười nói: "Bạn học Lâm đã muốn dùng phương thức này để có được danh tiếng, vậy thì ta sẽ thành toàn cho hắn, mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình, không đúng sao? Hoặc là nói, mệnh lệnh của lão phu, Lý đại nhân ngươi có thể không ngó ngàng tới hả?”
"Hạ quan không dám."
Lý Hùng Phu bất lực đồng ý.
"Không được..."
Sở Ngân lúc này đã không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng nói: "Đại nhân..."
Phương Chấn Nho liếc mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén như dao, uy áp vô hình khiến cho những lời sau đó của Sở Ngân không thể nào nói ra được.
"Ngươi còn có điều gì muốn nói không?"
Phương Chấn Nho lại nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Thế nào? Phương đại nhân đang đợi ta cầu xin ông sao?"
Hắn dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, nói: "Yên tâm, cả đời này của ông cho dù có sống lâu trăm tuổi cũng không đợi được đâu."
"Tốt, rất tốt, quả nhiên có chí khí."
Phương Chấn Nho gật đầu tán thưởng: "Cũng giống như cha ngươi năm đó." Nói xong, ông ta liền xoay người đi về phía phòng riêng cao cấp nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng, kết cục đã định.
Nhưng chính vào lúc này--
"Đợi đã."
Một giọng nói ôn nhu như ngọc đột nhiên vang lên.
Phương Chấn Nho dừng chân lại.
Lúc này lại còn có người dám nói thay cho Lâm Bắc Thần sao?
Trong mắt của ông ta nhất thời nhảy múa điên cuồng như sấm sét, một cỗ áp lực vô hình bộc phát, đột ngột quay người lại, nói: "Người nào?"
Ngay cả những cường giả ở cảnh giới tông sư như Lý Hùng Phu, lập tức cũng cảm thấy tim đập nhanh, giống như một con mãnh thú đáng sợ đang ngủ yên đột nhiên mở to đôi mắt lạnh lùng, mang theo khí tức chết chóc, nhất thời ý thức được, vị quan lớn kia ngay lúc này mới thật sự tức giận.
Cánh cửa của một căn phòng không quá nổi bật được mở ra.
Mấy người trẻ tuổi bước tới.
Người dẫn đầu, thân mặc giáp bào màu đỏ thẩm, mặt như mỹ ngọc, mày rậm mắt sao, lông mày như đỉnh núi, mắt như vực sâu, mũi cao, hai gò má sáng bóng, nét mặt như dao gọt rìu chém, không chút khiếm khuyết, đẹp trai đến cực điểm, đai tóc màu vàng óng buộc mái tóc dày và dài lại, giống như chiến thần tuấn mỹ từ trong thần thoại bước ra.
Phía sau hắn, vài người trẻ tuổi đều là những nhân vật đẹp trai ở địa phương nhỏ khó gặp.
Một trong số họ chính là Lăng Ngọ, nhị công tử của Thành Chủ phủ. "Xin chào, Phương giáo viên."
Người trẻ tuổi hơi chắp tay.
Trên mặt của Phương Chấn Nho không khỏi lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi, lập tức hành lễ, nói: "Thì ra là Thất hoàng tử điện hạ, lão thần tham kiến điện hạ."
Thất hoàng tử?
Hoàng tử của đế quốc!
Những người xung quanh nhất thời cũng đều giật mình.
Lâm Chấn Nam, Lý Hùng Phu và những người khác không dám có chút lơ là, đều cúi người hành lễ: "Bái kiến Thất hoàng tử điện hạ."