Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------------------
Hai người Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn trong lòng vốn đang căng thẳng, nhưng nghe thấy những lời sau đó của Phương Chấn Nho liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là hành lễ mà thôi, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Hai người liên tục nháy mắt với Lâm Bắc Thần, bảo hắn chịu uất ức một chút. Lâm Bắc Thần đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Từ khi đến thế giới này, hắn vẫn luôn làm theo nguyên tắc có thể nhịn được thì cứ nhịn, nhân nhượng cho khỏi phiền, giống như việc tuỳ tiện hành lễ, cũng không phải là Hàn Tín năm đó chịu sự sỉ nhục dưới đũng quần, càng huống hồ Hàn Tín đến cả việc chịu sỉ nhục dưới đũng quần cũng phải nhịn. Theo lời của nhị đương gia trong Tây Du đại thoại mà nói, chiêu này của ta gọi là nhịn nhục sống cho qua ngày đoạn tháng, không phải chỉ là một nhát dao đâm vào đùi thôi sao, có là gì đâu chứ?
Trong lòng hắn rõ ràng đã suy nghĩ như vậy, nhưng chân lại không muốn cất bước. "Thế nào?"
Phương Chấn Nho vuốt râu nói: "Lời của lão phu, ngươi cũng không muốn nghe sao?”
"Tại sao ta phải nghe lời ông?"
Lâm Bắc Thần buột miệng nói ra.
Nói xong, hắn liền hối hận.
Hận không thể tát cho mình một bạt tai.
Ta làm sao vậy chứ?
Trước đây ta đều luôn cảm thấy rằng những anh chàng kia sau khi xuyên không còn ra vẻ thấy quan không quý, đều ngu ngốc con mẹ nó.
Bây giờ mình cũng ngu ngốc rồi sao?
Hơn nữa ta rõ ràng là muốn nhún nhường mà.
Câu nói này đã khiến cho xung quanh trở nên náo động.
Hai cha con Lâm Chấn Nam và Lâm Nghị sau khi kinh ngạc, không khỏi cười lạnh.
Vẫn còn ngông cuồng, thực sự là một tên não tàn.
Tự tìm đường chết, muốn cản cũng không cản được.
Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải, Hàn Bất Phụ, Bạch Khâm Vân và Nhạc Hồng Hương càng nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt khó tin.
Tiểu tử này ngày thường tinh ranh nhất, nay uống nhầm thuốc rồi sao?
Lại dám ở trước mặt công chúng, chống đối quan chức cao nhất của hệ thống giáo dục cấp tỉnh như vậy?
Không lẽ là bệnh não của anh chàng này lại tái phát rồi sao?
Lý Hùng Phu, Sở trưởng Sở giáo dục của Vân Mộng thành, lúc này cũng thay đổi sắc mặt, hét lên: "To gan, Lâm Bắc Thần, ngươi lại dám chống đối Phương đại nhân sao? Còn không mau qua đây nhận tội, Phương đại nhân đức cao vọng trọng, sẽ không trách phạt ngươi."
Đây là cho Lâm Bắc Thần một con đường lui.
Ngẩng đầu nhìn về phía Sở trưởng Sở giáo dục tốt bụng, Lâm Bắc Thần đột nhiên bật cười: "Ta vẫn không đấy."
Lý Hùng Phu không khỏi tức giận.
Đây thực sự là một con ma chết tiệt khó khuyên nhủ.
Ông ta kiềm chế cơn tức giận, còn muốn nói thêm điều gì đó.
Liền nghe thấy Phương Chấn Nho bật cười ha hả, nói: "Thật là một thiếu niên tốt, khiến lão phu nhớ lại bản thân năm đó..."
Mọi người nghe ông ta nói vậy đều cho rằng ông ta muốn bỏ qua chuyện này.
Không ngờ rằng, câu tiếp theo của vị Ty trưởng đại nhân này lại là: "Chỉ là, trước thì bất kính với trưởng lão của gia tộc, sau còn chống đối tôn trưởng của học viện. Một học viên như vậy làm sao có thể bước vào cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, xứng đáng với hai từ Thiên Kiêu sao?"
Không đợi những người khác kịp phản ứng, Phương Chấn Nho đã quay đầu lại, trực tiếp hỏi Lý Hùng Phu: "Nếu như ta sử dụng đặc quyền của mình, gạch tên một học viên có vết xấu loang lổ như vậy ra khỏi cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, không có vấn đề gì chứ?”
Lý Hùng Phu im lặng.
Ông ta không thể nào hiểu nổi, vấn đề nằm ở đâu.
Giữa một quan lớn cấp cao như Phương Chấn Nho và một thiếu niên như Lâm Bắc Thần, đáng ra không có mâu thuẫn gì mới đúng.
Tại sao Ty trưởng lại hùng hổ doạ người với thiếu niên này như vậy chứ?
"Đại nhân, đứa trẻ này có bệnh não. Khi phát bệnh, thường có những hành động điên cuồng, khi tỉnh táo lại thì khác, vẫn xin đại nhân...”
Lý Hùng Phu cố gắng cứu vãng.
Nhưng mà, Lâm Bắc Thần lại trực tiếp mở miệng nói: "Ta hiện tại không phát bệnh, ta rất tỉnh táo, thật sự là rất kỳ quái..."
Thiếu niên lẳng lặng đứng đó, trên mặt đầy vẻ coi thường và khinh bỉ, bướng bỉnh cười lạnh nói: "Ty trưởng thì hay lắm sao? Ta có nhận cái người được gọi là di phụ này hay không liên quan gì đến ông chứ? Ty trưởng thì có thể ép buộc người khác kết thân nhận họ hàng à? Là quan chức của hệ thống giáo dục, thì hãy làm tốt công việc của mình. Đừng cho rằng bản thân vĩ đại đến mức chuyện gì cũng có thể can thiệp vào, chuyện gì cũng phải theo ý muốn của ông... "
Lý Hùng Phu nhìn trân nghẹn lời.
Ông ta biết rằng hôm nay mình không thể can thiệp vào chuyện này được nữa rồi. Muốn giúp cũng giúp không nổi.
Những người khác cũng đều choáng váng.
Ngay cả hai cha con Lâm Nghị và Lâm Chấn Nam cũng bắt đầu suy nghĩ, liệu hành vi ngốc nghếch như con chó điên này của Lâm Bắc Thần có mang đến tai họa cho nhà họ Lâm hay không? Tiếp theo đây, có cần phải tìm cái cớ để cắt đứt hoàn toàn với tên này hay không.
Trong đầu của Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn vang lên tiếng ong ong, lập tức quay cuồng.
"Nói hay...ưm ưm..."
Bạch Khâm Vân nghe thấy vừa căng thẳng vừa hả giận, theo bản năng túm lấy ngực, liền không biết sống chết muốn tán thưởng, một câu ‘nói hay lắm’ vẫn chưa nói xong, lại bị giáo viên Lưu Khải Hải ở bên cạnh trực tiếp bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Nhạc Hồng Hương căng thẳng đến mức toàn thân run lên.
Nhưng nàng biết mình bắt buộc phải làm chút gì đó, nhấc chân lên muốn đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Nhưng lúc này, đầu óc của Lâm Bắc Thần quả thực là tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn đã phát giác ra trước, liền bình tĩnh bước một bước sang bên trái, chặn Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ ở phía sau lại, thấp giọng nói: "Không liên quan đến các ngươi, đừng như vậy, cút ra."