Sắc mặt của Lý Hùng Phu và Lý Thanh Huyền nhất thời thay đổi.
Ngay cả Sở Ngân, Lưu Khải Hải và Phan Nguy Mẫn ba người cũng ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Những lời như vậy, từ miệng Ty trưởng của một đại hành tinh thốt ra có thể nói là sát tâm đến cực điểm.
Huống hồ người bị nhắm tới là Lâm Bắc Thần, con trai của một tội thần.
Một khi truyền đến triều đình, bị người có lòng cố tình châm dầu vào lửa làm văn chương, chỉ e rằng sẽ tạo ra một làn sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.
Rốt cuộc, hoàng đế bệ hạ năm đó tha cho Lâm Bắc Thần một mạng là bởi vì đứa con trai này chẳng qua chỉ là một tên não tàn ngu dốt, không có chút uy hiếp, nhưng một khi tin tức não tàn trở thành thiên tài truyền đến tai bệ hạ, người có thay đổi chủ ý hay không, lại là một chuyện khác.
Vị Ty trưởng Phương Chấn Nho được mệnh danh là ‘Thiết diện vô tư’, đã từng trải qua chốn quan trường, không thể nào không hiểu được huyền cơ trong đó.
Ông ta cố tình nói như vậy.
Đường đường là một Ty trưởng của Ty giáo dục, quyền cao chức trọng, tại sao lại có ác ý với Lâm Bắc Thần như vậy chứ?
Sở Ngân trong lòng thầm hét lớn không hay, đã có chút hối hận vì vừa rồi đã ra tay khiến cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Lúc này, liền nghe thấy Phương Chấn Nho lãnh đạm nói: "Ha ha, Chấn Nam huynh, nói ra thì huynh bây giờ đã là gia chủ đương thời của Lâm gia, xin chúc mừng, Lâm gia lại sinh ra một thiên tài bướng bỉnh kiệt xuất khác, quản giáo cho tốt, tương lai sẽ là một Chiến Thiên Hầu uy chấn thiên hạ đấy.”
Một nam nhân trung niên mặt mũi trắng ngần đứng bên cạnh, nghe vậy lập tức chắp tay mỉm cười nói: "Chiến Thiên Hầu đã là nỗi nhục của đế quốc, làm sao có thể xuất hiện người thứ hai chứ? Phương Ty trưởng khen sai rồi..."
Nói xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Nghiệt chướng, còn không mau qua đây, tạ tội với Phương Ty trưởng và các vị đại nhân?
Lâm Bắc Thần: "???"
Mẹ nó, ông là ai vậy?
Lúc này, lại nhìn thấy ‘biểu ca’ Lâm Nghị, người luôn đứng sau đám đông không có chút cảm giác tồn tại, bước đến bên cạnh nam nhân trung niên, hành lễ với Phương Chấn Nho trước, sau đó nhìn Lâm Bắc Thần, cau mày hét lớn: "Biểu đệ, đứng sững ra đó làm gì, còn không mau qua đây bái kiến cha ta? Người chính là di phụ thân nhất của ngươi, cũng là trưởng bối duy nhất trên đời này!"
Di phụ?
Tên này á?
Lâm Bắc Thần dùng ngón tay giữa xoa mi tâm.
Cái này thú vị đấy.
Trước đó lão tử bị kẻ thù chặn lại trong khuôn viên của học viện Số 3, suýt chút nữa bị chém chết, người được gọi là di phụ, còn có cái người được gọi là biểu ca này nữa, chưa từng thấy bọn họ xuất hiện.
Sao bây giờ vừa xuất hiện, đã muốn phô trương hình thức, làm ra vẻ trước mặt mình chứ?
"Xin lỗi, người thân của ta đều đã chết cả rồi." Lâm Bắc Thần thờ ơ nói.
"Hỗn xược."
Lâm Chấn Nam với vẻ mặt tức giận, nghiêm nghị quát lớn: "Nghiệp chướng, ngươi đang nói cái gì vậy? Còn không mau cút qua đây quỳ xuống!"
Nói xong, lại trực tiếp ra tay.
Một luồng Huyền quang kiếm khí màu xanh đánh thẳng vào đầu gối của Lâm Bắc Thần, muốn phế bỏ đôi chân của hắn, khiến hắn quỳ xuống.
Lâm Bắc Thần vô cùng tức giận.
Lão cẩu này...tìm cái chết.
Sở Ngân thấy vậy, trực tiếp chặn trước mặt Lâm Bắc Thần, giơ tay đánh ra một chưởng.
Bùm!
Kình quang Huyền khí bùng nổ và tràn ngập.
Kiếm khí màu xanh bị ông ta dùng bàn tay sắt đập nát.
"Lâm Bắc Thần là học viên đại diện của trường ta tham gia cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá. Thân phận của hắn đã được Sở giáo dục xác nhận và được pháp luật đế quốc bảo vệ. Lâm gia chủ, ngươi làm như vậy là có ý gì? Ngươi muốn trở thành kẻ thù của học viện Số 3 bọn ta sao?”
Sở Ngân trong mắt tràn đầy tức giận, với giọng điệu bất lương nói.
Lâm Chấn Nam cười lạnh một tiếng, hung hãn nói: "Nghiệt súc này kiêu ngạo hỗn xược, danh tiếng bại hoại, việc xấu loang lổ, không tôn trọng trưởng bối, gia pháp khó dung, ta giáo huấn hắn một chút, dạy hắn làm người, đây chính là chuyện riêng của Lâm gia ta, liên quan gì đến học viện Số 3 của ngươi chứ?”
Sở Ngân bật cười: "Gia pháp? Lâm Bắc Thần được pháp luật đế quốc bảo vệ, gia pháp của ngươi không lẽ còn còn lớn hơn quốc pháp à? Ha ha, Lâm gia chủ thực là uy phong quá.”
Vẻ mặt của Lâm Chấn Nam liền thay đổi, ông ta liếc mắt nhìn Phương Chấn Nho bên cạnh, tức giận nói: "Sở giáo viên, ngươi không cần dùng những lời như vậy để làm khó ta. Mọi người đều biết ta không có ý như vậy. Nhưng mà, đế quốc Bắc Hải của chúng ta, từ khi Thánh Võ Hoàng đế khai quốc đến này đều coi trọng giáo dục. Cốt lõi của giáo dục là trung quân ái quốc, tôn sư trưởng, trọng hiếu đễ, Lâm Bắc Thần này trời sinh ngang bướng, khi nam phách nữ, ỷ mạnh hiếp yếu, việc xấu loang lổ, ta thân là trưởng bổi, chẳng qua chỉ dạy dỗ hắn một chút mà thôi, chẳng lẽ không được sao?”
Sở Ngân lạnh lùng nói: "Tuy rằng ta chỉ là một giáo viên nhỏ bé, nhưng cũng không phải là mắt mù tai điếc, Lâm gia chủ vừa rồi rốt cuộc là đả thương hay là dạy dỗ người, ta vẫn có thể phân biệt rõ. Lâm gia chủ đã không muốn nhìn thấy Lâm Bắc Thần như vậy, vậy thì ta đây sẽ đưa hắn đi, để tránh Lâm gia chủ lại không nhịn được mà muốn ra tay dạy dỗ người khác, ha ha ha!”
Nói xong, ông ta liền muốn đưa đám người Lâm Bắc Thần rời đi. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
"Khoan đã."
Ty trưởng Ty giáo dục Phương Chấn Nho nói: "Lâm gia chủ nói không sai, đế quốc xưa nay luôn coi trọng giáo dục, ý nghĩa của hiếu đỗ càng không thể xem nhẹ. Đã nhìn thấy trưởng bối thì hãy qua đây hành lễ rồi đi đi.”