Những người bên cạnh, đặc biệt là Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn, những người biết được sự khủng khiếp của Tào Phá Thiên, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Thần.
Tốc độ nâng cao thực lực của thiếu niên này có thể gọi là kỳ tích.
So với thời gian ở Bắc Hoang sơn, lại là một cảnh giới khác.
Đây chính là trình độ của đồ đệ mà Kiếm Tiên Đinh Tam Thạch đã dốc hết sức lực truyền dạy ra đây sao?
Không hổ là nhân vật xếp thứ hai trong ngũ đại danh kiếm của Bạch Vân thành năm đó, khi nghiêm túc quả nhiên có thể nâng cao thực lực của Lâm Bắc Thần trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Tào Phá Thiên một đòn chưa hạ gục được đối thủ, trong lòng càng thêm tức giận, đang định ra tay lần nữa...
Chính vào lúc này--
"Người nào hỗn xược như vậy, lại dám làm loạn ở Vạn Thắng lâu?"
Một giọng nói tràn đầy khí thế uy nghiêm của bề trên đột nhiên vang lên.
Thì ra cuộc giao thủ vừa rồi, động tĩnh quá lớn, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở Vạn Thắng lâu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phòng riêng ở lầu ba.
Cánh cửa của phòng riêng sang trọng số 1 trên tầng ba cũng được mở ra, chỉ thấy từ bên trong sáu bảy người trung niên trong y phục sang trọng bước ra mang theo vẻ mặt tức giận. Một trong số họ bất ngờ chính là người chủ trì của lễ khai mạc cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá ngày hôm nay-sở trưởng sở giáo dục của Vân Mộng thành, Lý Hùng Phu!
Đây là một nhân vật lớn.
Nhưng Lý Hùng Phu rõ ràng không phải là người có thân phận cao nhất trong phòng riêng.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, trên mặt trái có một nốt ruồi đen, càng tăng thêm vẻ quý phái và uy nghiêm ngự trị trên tất cả mọi người, ngay cả sở trưởng Sở Giáo dục Lý Hùng Phu cũng phải kính cẩn đứng bên cạnh người này, vẻ mặt cực kỳ tôn sùng.
Trong đám người này, còn có một ‘người quen cũ’.
Quan viên của sở giáo dục, người trước đây đã từng giám sát cuộc thi giữa năm của học viện Số 3, đồng thời chủ trì vòng dự tuyển của năm hai, ‘mặt sắt lưỡi độc’ Lý Thanh Huyền.
"Chủ nhiệm Sở? Chủ nhiệm Khưu? Các ông... chuyện này là sao vậy?
Lý Thanh Huyền vừa liếc qua liền nhận ra mọi người.
Tay phải của Khưu Thiên đã bị phế, toàn thân co quắp đau đớn, lúc này nhìn thấy các đại nhân vật của Sở giáo dục xuất hiện, nhất thời kinh ngạc đến mức sau lưng toát mồ hôi lạnh. Âm thầm nói một tiếng không hay, cuộc tranh chấp vừa rồi, nói cho cùng là do ông ta mà ra, nếu như các quan chức truy cứu, kẻ đầu sỏ như ông ta chịu không nổi.
Ông ta đang đinh nói vài câu chu toàn.
Nhưng Tào Phá Thiên đã đi trước một bước, trực tiếp nắm lấy cánh tay phải đã hoàn toàn thay đổi của Khưu Thiên, giơ lên cho mọi người xem, lớn tiếng nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất sáng sủa, có người hành hung, đả thương giáo viên của trường địch. Đây là bằng chứng tội ác, vẫn xin Lý sở trưởng chủ trì công đạo cho chúng ta.”
Đây là ác nhân cáo trạng trước.
Lúc đó người ra tay trước chính là Khưu Thiên.
Bản thân Khưu Thiên vùng vẫy không thoát ra được, trong lòng không khỏi nguyền rủa Tào Phá Thiên.
Cái tên điên này, tự nhận mình là đệ tử của Bạch Vân thành, cố tình muốn làm lớn chuyện, căn bản không quan tâm đến sống chết của người khác-- cho dù người khác này là người đã ủng hộ mình.
Lý Thanh Huyền cau mày.
Ánh mắt của Lý Hùng Phu và những người khác rơi vào lòng bàn tay của Khưu Thiên, nhìn thấy năm ngón tay vặn vẹo giống như bánh quai chèo, sắc mặt hơi thay đổi.
Lúc này, lại nghe thấy ‘phộc’ một tiếng.
Có người đột nhiên bật cười.
Lý Thanh Huyền ngưng tụ ánh mắt, cau mày quát: "Lâm Bắc Thần, ngươi cười cái gì?"
Người đột nhiên bật cười vừa rồi chính là Lâm Bắc Thần.
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người lại chuyển từ lòng bàn tay vặn vẹo của Khưu Thiên đến cơ thể của Lâm Bắc Thần, không khỏi sáng mắt lên: một thiếu niên đẹp trai tuyệt thế.
Lâm Bắc Thần chậm rãi bước ra, dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, liếc nhìn Tào Phá Thiên một cái, sau đó thản nhiên nói: "Ta là nghe thấy có một số người đâm thọc, đổi trắng thay đen thì cũng thôi đi, lại cứ khăng khăng tỉa tót câu chữ, đáng tiếc dùng không đúng trường hợp, ta không nhịn được mà bật cười thôi.”
Tào Phá Thiên cười lạnh nói: "Ngươi là có ý gì?"
"Ý tứ rất đơn giản, hiện tại rõ ràng là vừa mới lên đèn, màn đêm mênh mông, thanh thiên bạch nhật, trời đất sáng sủa đâu ra chứ? Tào Phá Thiên, ngươi muốn vu oan cho người khác, trước tiên phiền người hãy động não một chút, học tốt ngữ văn, đến khi ngươi mở miệng cũng không sợ người khác cười đến rụng răng.”
Lâm Bắc Thần nói.
"Ngươi......"
Tào Phá Thiên bị chọc tức.
Lúc này, ông lão tóc muối tiêu đã hơn năm mươi tuổi chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu tử này chính là Lâm Bắc Thần, đích tử của Chiến Thiên Hầu sao?”
Sở trưởng Sở giáo dục Lý Hùng Phu vội vàng nói: "Hồi bẩm Phương lão, chính là hắn. Không ngờ rằng Phương lão cũng đã từng nghe qua tên của hắn. Nhưng mà, những chuyện trước đây đều đã qua rồi, hắn bây giờ cũng được xem là lãng tử quay đầu, trong cuộc thi cấp trường và vòng dự tuyển, đã biểu hiện cực kỳ xuất sắc, trong vòng thi văn hôm nay, hắn đã đạt được thành tích phá kỷ lục ba môn điểm tuyệt đối, rất nổi trội, chỉ là trời sinh não tàn, tính cách hơi tuỳ tiện một chút.”
Đây cũng coi là nói giúp cho Lâm Bắc Thần.
Ông lão uy mãnh có mái tóc muối tiêu năm nay đã hơn năm mươi tuổi là ty trưởng ty Giáo dục của Phong Ngữ hành tỉnh, Phương Chấn Nho.
Đế quốc Bắc Hải rất coi trọng giáo dục, từ trung ương đến địa phương lần lượt là Bộ Giáo dục, Ty Giáo dục, Tổng Sở giáo dục và Sở Giáo dục.
Tương ứng với bốn cấp độ thủ đô, hành tỉnh và thành.
Ty trưởng được coi là một quan chức cấp cao của đế quốc Bắc Hải.
Phương Chấn Nho đã chủ trì Ty Giáo dục của Phong Ngữ hành tỉnh được nhiều năm, môn sinh đông đảo, đội ngũ lớn mạnh, thâm căn cố đế, rất có sức ảnh hưởng.
“Ha ha, người trẻ tuổi, tính cách có hơi tuỳ tiện một chút cũng không thành vấn đề.” Phương ty trưởng vuốt râu cười nhạt nói: “Nhưng nói năng phải cẩn thận một chút, đế quốc ngày nay, hoàng thất phồn thịnh, luật pháp hoàn chỉnh, tôn sùng ánh sáng, làm sao có thể là màn đêm mênh mông được chứ?”