"Ha ha. Thật nực cười."
Tào Phá Thiên điên cuồng cười lạnh, chẳng thèm ngó ngàng tới nói: "Ta gia nhập học viện Số 6, chẳng qua chỉ là học viên lâm thời ngắn hạn mà thôi, ngay cả giáo viên chủ nhiệm của học viện Số 6 cũng không có quyền chỉ trích ta cái gì cả, còn ngươi, tiểu tử, ngươi ở trong mắt ta, đến cả một con kiến cũng không bằng, cũng dám chỉ trích ta ư? Ta khen ngợi dũng khí của ngươi, tiểu tử, ngươi tên gì, báo ra để bổn thiếu gia nhớ kỹ ngươi!"
"Ta là......"
Hàn Bất Phụ mở miệng muốn nói.
Sở Ngân trực tiếp giơ tay ngăn cản, không muốn Hàn Bất Phụ trở thành tâm điểm của cuộc xung đột.
Bởi vì ông ta biết rằng, Tào Phá Thiên tâm địa độc ác, có thù tất báo, nếu như Hàn Bất Phụ bị nhắm tới, sau này chắc hẳn sẽ gặp phải tai họa lớn.
Sở Ngân nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua ánh sáng, đem tiêu điểm kéo về người mình một lần nữa, nói: "Tiểu tử, giải thích ư? Ngươi ta muốn giải thích cái cái gì?"
Tào Phá Thiên nhìn chằm chằm vào Hàn Bất Phụ, nhớ kỹ vẻ mặt kiên quyết của hắn, lúc này khóe miệng mới phác hoạ ra một đường vòng cung nhàn nhạt: "Ngươi đã phế bỏ lòng bàn tay của giáo viên Khâu Thiên, vậy thì giao bàn tay sắt của ngươi ra đền đi."
Sở Ngân giật mình, sau đó lập tức bật cười khinh thường: "Tiểu tử không hổ danh là loại xấu xa phản bội sư môn, vô liêm sỉ. Thì ra là thèm thuồng Thiên Mã Tí của Lão Tử... nhìn thấy vật tốt liền muốn lấy, vậy cũng phải xem mình có bản lĩnh này hay không, muốn à, qua đây mà lấy đi.”
Ông ta ngoắc tay với Tào Phá Thiên.
Tào Phá Thiên vô cùng tức giận, nói: "Ngươi lại dám khiêu khích ý chí của Bạch Vân thành ư?”
Sở Ngân giống như nhìn một tên ngốc, khinh thường nói: "Tiểu tử, đừng nói là ngươi, cho dù là sư phụ của ngươi cũng không thể đại diện cho Bạch Vân thành, đừng cáo giả oai hùm ở đây."
"Hỗn xược!"
Tào Phá Thiên hét lên một tiếng, bước ra một bước, khí thế bùng phát.
Hắn đã theo Kiếm Thánh Bạch Hải Cầm tu luyện các loại công pháp và bí thuật của Bạch Vân thành trong ba năm, sớm đã là một cao thủ ở cảnh giới võ sư cấp bốn.
Hôm đó để thua Lâm Bắc Thần là do bị tính kế, không kịp phòng bị.
Nếu nói về chiến lực thật sự, khi đối đầu chính diện, hắn có thể ném Lâm Bắc Thần qua mười tám con phố.
Đừng nói thu dọn Lâm Bắc Thần, cho dù là các giáo viên của các đại học viện ở Vân Mộng thành, hắn cũng không đặt vào mắt.
Đây cũng là lý do tại sao trước giờ hắn đều không thể nuốt trôi được cục tức này.
Ba năm ở Bạch Vân thành, đã dưỡng thành thói kiêu ngạo và độc đoán của hắn, vừa rồi khi nhìn thấy Sở Ngân bị gãy tay, lại có được đôi tay bằng kim loại một cách khó tin như vậy, hắn đã vô cùng kinh ngạc, lập tức ý thức được giá trị của phương pháp rèn đúc cánh tay này. Bất chợt nảy sinh lòng tham.
Cái gọi là báo thù cho Khâu Thiên, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để chiếm đoạt cánh tay kim loại mà thôi.
Nhưng lấy bảng hiệu của Bạch Vân ra, lại không có tác dụng.
Tào Phá Thiên đã quen với việc không kiêng nể gì cả, ngay lập tức muốn ra tay cưỡng đoạt.
Khí thế mở ra, mọi người trong phòng riêng đều cảm thấy trái tim mình giống như bị một tảng đá lớn đè lên, thở không ra hơi.
Sở Ngân đang chuẩn bị xuất thủ.
Lâm Bắc Thần từ từ đứng dậy.
"Chủ nhiệm Sở, để ta."
Huyễn âm của sóng nước lưu chuyển xuất hiện, ánh sáng xanh mờ nhạt hiện lên xung quanh cơ thể Lâm Bắc Thần.
Sở Ngân trong lòng khẽ động, cũng không ngăn cản nữa.
Bởi vì ông ta biết rằng, không giống như Hàn Bất Phụ, Lâm Bắc Thần sớm đã là người nằm trong danh sách tử vong của Tào Phá Thiên, không cần phải thỏa hiệp.
"Ha ha ha, ngươi? Thật là không biết sống chết... ha ha ha, đành vậy, hôm nay sẽ để cho ngươi biết, tối hôm đó ngươi thắng được ta là chuyện hoang đường và gặp may đến thế nào ..." Tào Phá Thiên không kiêng nể gì cả, nói ra tay liền ra tay, trực tiếp đánh ra một chưởng ngay tại chỗ.
Khí lực màu vàng nhạt, giống như một thanh kiếm, trực tiếp đâm về phía Lâm Bắc Thần.
Hắn đã thức tỉnh Huyền khí kim hệ, sát khí nặng nhất.
Chiêu thức này rõ ràng là chưởng pháp chiến kỹ, uy lực kinh người.
"Cẩn thận......"
Phan Nguy Mẫn trong lòng kinh hoảng, vội vàng nhắc nhở.
Lâm Bắc Thần không hề tỏ ra yếu thế, cũng giơ tay đánh ra một chưởng.
Bách Bộ Phách Thần Chưởng.
Tuyệt học của đại minh chủ sơn tặc ở Bắc Hoang Sơn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần thi triển ra chiến kỹ cấp tam Tinh trở lên mà mình đã tu luyện này.
Ấn chưởng thuỷ quang màu xanh nhạt lập tức ngưng tụ, giống như một khối lam ngọc điêu khắc hình lòng bàn tay óng ánh, trực tiếp đánh vào kiếm ảnh màu vàng nhạt kia.
Bùm!
Cả căn phòng riêng bỗng tuôn trào kình khí.
Huyền khí hai màu vàng và xanh dương lan tràn.
Bùm bùm bùm bùm!
Những bức tường gỗ không thể chịu nổi sự gia tăng sức ép đột ngột, bị phá vỡ và bắn ra ngay tại chỗ.
Phan Nguy Mẫn và Sở Ngân đồng thời xuất thủ, bảo vệ Hàn Bất Phụ, Bạch Khâm Vân, Nhạc Hồng Hương cùng các món ngon và mỹ tửu trên bàn.
Thân hình của Lâm Bắc Thần lùi về phía sau ba bước, mỗi một bước đều giẫm lên nền đất đá xanh dưới chân, giẫm ra một dấu chân rõ ràng và sâu đến cả inch.
Còn bóng dáng của Tào Phá Thiên lại lắc lư kịch liệt, nhưng lại không lùi về sau.
Thực lực cao thấp ngay lập tức được phân rõ.
Giao chiến trực diện, Tào Phá Thiên rõ ràng là cao hơn một bậc. Nhưng cao có hạn.
"Ngươi......"
Tào Phá Thiên trong lòng sửng sốt, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Hắn hoá kiếm thành chưởng, Vân Xuất Tụ Quang Kiếm mà hắn thi triển ra chính là chiến kỹ của Bạch Vân thành, bộc phát 70% sức mạnh, đã cố tình muốn đánh cho Lâm Bắc Thần sống dở chết dở.
Ai mà biết được, vẫn bị Lâm Bắc Thần dùng ấn chưởng thuỷ quang kỳ lạ chưa từng thấy kia chặn lại, chỉ lùi lại ba bước mà thôi.
Tiểu tạp chủng này lại nâng cao thực lực rồi.
Tào Phá Thiên vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Lâm Bắc Thần lại cảm thấy vui mừng đến điên cuồng trong lòng.
Vừa rồi hắn cố ý đứng ra, chỉ là muốn thăm dò và xác nhận lại khoảng cách giữa mình và Tào Phá Thiên.
Kết quả như vậy khiến hắn rất hài lòng. Chiến kỹ cấp tam Tinh, quả thật bất phàm.