Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 296: Cho ngươi một bài học




Trong đại sảnh tầng 1 và tầng 2 đã chật cứng người. Dần dần lần lượt lại có tiếng oằn tù tì chơi tửu lệnh, tiếng nhạc khúc dân gian truyền đến, dưới tác dụng của màn đêm và men rượu, mọi người dần dần ném bỏ đi những trói buộc của ban ngày và bắt đầu bàn luận viển vông.

Ngay sau đó đột nhiên nghe thấy một tràng cười sảng khoái từ phòng riêng bên cạnh truyền đến.

Một giọng nói có chút quen thuộc, dương dương đắc ý nói: "Ha ha ha ha, các ngươi là không nhìn thấy đấy thôi. Hôm nay, khi Lâm Bắc Thần kia nhìn thấy Tào công tử, biểu cảm giống như cha mẹ chết vậy. Ha ha, hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Tào công tử lại có thể có tư cách tham gia Kiêu Dương Tranh Bá Chiến lần này, suýt chút nữa bị doạ cho tè ra quần rồi!

Hả?

Lâm Bắc Thần đặt ly rượu trên tay xuống.

Thú vị đấy.

Ở sau lưng bàn tán về ta, lại không phải là khen ta đẹp trai ư?

Không thể nào tha thứ.

"Dã tạp chủng từ đâu tới, ở bên cạnh uống nhiều rồi đánh rắm thối."

Sở Ngân trực tiếp không nhịn nổi, đập đũa xuống bàn, mở miệng chửi bới.

Phòng riêng bên cạnh ngay lập tức trở nên im lặng.

Nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói trước đó giống như thẹn quá hoá giận gào lên mắng chửi: "Ngươi là cái thá gì, cũng dám mắng ta hả? Ngươi chờ đó..."

Tiếng bước chân vang lên.

Bùm!

Cửa phòng riêng bị đập mở tung.

Lại nhìn thấy một tên béo bề ngang sắp trở thành khối cầu tròn trịa dẫn theo bảy tám người xông vào.

Tên béo đã uống hơi say rồi, bước vào mở miệng chửi bới: "Vừa rồi là ai mắng lão tử? Đứng ra đây cho ta... Hả? Thì ra là các ngươi?"

Sở Ngân cười lạnh một tiếng, nói: "Ta còn tưởng là ai? Thì ra là Khưu giáo viên của học viện Số 6. Khẩu khí lớn thật, lão tử đứng ra đây, có thể làm được gì chứ?”

Tên béo này chính là Khưu Thiên, giáo viên của học viện Số 6.

Cái dung nhan này, đúng là độc nhất vô nhị.

Khưu Thiên nhận ra người trong phòng riêng, trong lòng hơi giật mình, lại lập tức giễu cợt nói: "Ta còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là các ngươi. He he he, nghe nói Sở đại chủ nhiệm đưa học viên lên Bắc Hoang sơn huấn luyện đặc biệt. Kết quả vì quá tự cao, cậy thế hiếp người, đắc tội với mạo hiểm giả trong núi, suýt chút nữa đã chết ở Bắc Hoang sơn, còn bị người ta chặt đứt đôi tay, có phải là thật không vậy?”

Sở Ngân vung đôi tay lên nói: "Lợn béo chết tiệt, ngươi có thể qua đây thử xem."

Khưu Thiên ghét nhất người khác gọi ông ta là lợn béo, huống hồ Sở Ngân lại thêm từ ‘chết tiệt’?

Ông ta liền nổ tung ngay tại chỗ: "Họ Sở kia, nối được một đôi tay giả đã vênh mặt lên rồi à? Ngươi còn lại mấy phần thực lực của ngày xưa chứ, he he he, hôm nay lão tử sẽ dạy cho ngươi một bài học."

Vừa nói vừa bước ra một bước, thân hình thoắt một cái, đã xâm nhập đến trước mặt Sở Ngân, một chưởng đánh ra.

Mặc dù người béo như lợn nhưng thân pháp lại cực kỳ linh hoạt. Ấn chưởng đánh ra, mang theo âm thanh của phong lôi.

Không thể coi thường. Sở Ngân cười lạnh một tiếng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đợi đến khi một chưởng này sắp đánh vào thân thể, ông ta đột nhiên giơ tay lên, trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay của Khưu Thiên, gỡ bỏ sức mạnh của chưởng kia, sau đó năm ngón tay đột nhiên phát lực!

Răng rắc.

Tiếng xương gãy phát ra.

"A a a a a a..."

Khưu Thiên hét lên thất thanh giống như giết lợn.

"Tay của ta ..." Ông ta chuyển vận Huyền khí, ra sức giãy dụa nhưng khó mà thoát ra, không khỏi kinh ngạc nhìn Sở Ngân, nói: "Không đúng... ngươi ... tay của ngươi...làm sao có thể chứ?"

Sở Ngân cười lạnh lùng nói: "Rất bất ngờ, đúng chứ?"

Khưu Thiên chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình giống như bị gang thép buộc lại, xúc cảm lạnh buốt, rõ ràng không phải là thể máu thịt, trong lòng càng ngày càng sợ hãi nói: “Ngươi lại có thể gắn tay sắt...không đúng, trên thị trường cho dù tay sắt có cao minh đến đâu, cũng không thể nào khống chế linh hoạt như vậy được, hơn nữa, ngươi bị chém đứt đôi tay, làm sao có thể... cái này của ngươi là thứ gì?”

Năm ngón tay của Sở Ngân dần dần phát lực, cười lạnh nói: "Thứ gì à? Với chỉ số thông minh của đầu lợn nhà ngươi, sẽ không thể nào hiểu được đâu."

Răng rắc, răng rắc.

Tiếng xương vỡ vụn không ngừng vang lên.

“A, tay của ta... Sở Ngân, ngươi nhanh buông ta ra,” Khưu Thiên chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình sắp bị bóp thành thịt nát rồi, lớn tiếng gào thét: “Vừa rồi ta... chỉ là nói đùa với ngươi thôi... "

"Nói đùa thôi à?"

Ánh mắt của Sở Ngân càng ngày càng lạnh lùng, nói: "Rõ ràng là ngươi nhìn thấy đôi tay của ta đã mất, chỉ là lấy chi giả che đậy, cho nên trực tiếp ra tay, cố ý làm nhục ta, còn dám nói là nói đùa thôi ư? Khưu Thiên, tên chó lợn nhân phẩm hạ tiện nhà ngươi, ở sau lưng sỉ nhục học viên của ta, lại còn ở trước mặt sỉ nhục ta, cũng xứng dạy học, giáo dục người khác à? Hôm nay, ta phế một tay của ngươi, coi như là một bài học!"

Lời nói vừa dứt. Răng rắc!

Xương ngón tay phải của Khưu Thiên trực tiếp bị bóp nát thành nhiều mảnh.

Máu tươi bắn tung tóe.

Sở Ngân lúc này mới buông tay.

"A a a a....họ Sở kia, ngươi lại có thể thật sự phế tay của ta...ta sẽ không tha cho ngươi, a...”

Khử Thiên nhìn năm ngón tay của mình biến dạng giống như bánh quai chèo, hét lên thất thanh.

Động tĩnh cuối cùng đã kinh động đến những người khác trong Vạn Thắng lâu.

Tào Phá Thiên với vẻ mặt u ám bước vào phòng riêng, nói: "Họ Sở kia, ngươi ra tay tàn nhẫn quá rồi đấy. Chuyện hôm nay, nếu như ngươi không đưa ra một lời giải thích hợp lý, các ngươi đừng hòng ra khỏi đây!”

"To gan."

Hàn Bất Phụ đứng dậy, quát lớn: "Tào Phá Thiên, bất kể thân phận của ngươi trước đây là gì, bây giờ ngươi đã gia nhập vào học viện Số 6, thân phận hiện tại chẳng qua cũng chỉ là một học viên, sao ngươi dám mở miệng nói ra lời như vậy với một giáo viên được Sở giáo dục chứng nhận chứ?”

Hắn là người chững chạc và bảo thủ, trong mắt không có một hạt cát, nhất là không thể nhìn được loại hành vi chống đối giáo viên này.

Học viên chính là học viên.

Thầy giáo chính là thầy giáo.

Mặc dù không cùng chung một học viện, nhưng cũng phải có sự phân biệt lớn nhỏ.

Ở trong mắt Hàn Bất Phụ, loại hành động phạm thượng này là điều không thể nào tha thứ nhất.