Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi không phải là não tàn, tại sao vẫn còn sống?”
Chiến Thiên Hầu phủ sụp đổ, rất nhiều thân quyến đều bị liên lụy, một bộ phận bị chém đầu, một bộ phận bị lưu đày, Lâm Bắc Thần có thể sống sót, là bởi vì trời sinh não tàn, một phế vật, hoàng đế bệ hạ cũng lười giết cho nên mới thoát được một kiếp.
Trên mặt của Lâm Nghị lóe lên một tia hung ác nham hiểm rồi biến mất.
Hắn giải thích: "Bá phụ phản quốc là điều khó lòng tha thứ nhất, nhưng mà cha ta đã lập được công lớn với đế quốc. Ngày ấy khi giáng tội, bệ hạ đặc biệt có ân chỉ khoan hồng cho huyết mạch của cha ta, vì vậy ta vẫn có thể tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, cũng có thể xuất hiện trước mặt biểu đệ."
Lâm Bắc Thần theo bản năng có chút phản cảm với biểu huynh có khuôn mặt trắng nõn này.
Cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Dù sao, chỉ là nhìn thấy người này thì trong lòng rất không thoải mái.
"Ngươi không nói nhảm đấy chứ?"
Hắn cất những đồng tiền vàng đi, không chút khách sáo nói: "Công lao của cha ngươi có lớn đến đâu, có thể lớn hơn công lao của cha ta ư? Chiến Thiên Hầu phủ đều bị tịch thu tài sản, các ngươi vẫn có thể may mắn được tha hả? Không phải là làm cái trò rắm bẩn thỉu...ờ, giao dịch mờ ám gì đấy chứ?”
Khuôn mặt của Lâm Nghị đen lại, nói: "Đừng nói bậy, trong chuyện này có rất nhiều chi tiết, không tiện nói với người ngoài, biểu đệ, ta được lệnh của gia phụ, mời đệ cùng nhau về nhà ăn bữa cơm ôn lại chuyện cũ, mời đệ theo ta.”
Lâm Bắc Thần dứt khoát lưu loát nói: "Không rảnh, không đi." Nói xong liền lên xe ngựa của học viện Số 3.
Xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Lâm Nghị giơ tay lên, muốn giữ lại đã không kịp nữa rồi.
"Ngươi đã không còn là đích tử của Chiến Thiên Hầu ngày trước nữa, có còn nhận rõ hiện thực không? Biểu đệ tốt của ta, ha ha, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ phải cúi đầu, quỳ trên mặt đất mà cầu xin ta.”
Hắn lẩm bẩm một mình, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt.
......
......
Vạn Thắng lâu
Tửu lâu sang trọng đệ nhất Vân Mộng thành.
Tửu lâu này được xây dựng cách đây cả trăm năm, khi hoàng đế bệ hạ khai quốc viễn chinh Hải tộc, đã từng trọ lại nơi này, sau đó trải qua sự sửa chữa và mở rộng của các thế hệ chủ nhân, đã có được quy mô như ngày hôm nay.
Ngày thường, khách khứa ra vào không phú thì cũng quý.
Vừa mới lên đèn.
Cuộc sống về đêm của Vân Mộng thành dần dần trở nên phong phú. Khu vực xung quanh Vạn Thắng lâu chắc chắn là nơi phồn hoa nhất. Trong phòng riêng ở tầng ba.
“Các bạn học, hiệu trưởng Lăng bận rộn công vụ nên không thể đích thân đến chúc mừng các trò, nhưng đã phê duyệt đầy đủ kinh phí. Các trò cứ ăn uống tuỳ thích, muốn gọi cái gì cũng được.
Lưu Khải Hải cười nói.
Khi nói đến đây, khuôn mặt của ông ta có chút đỏ lên, bởi vì mọi người đều biết hiệu trưởng đại nhân lúc này đang lưu luyến chốn trăng hoa tìm thú vui, chỗ đó bận công vụ gì được chứ?
Lâm Bắc Thần liếc nhìn thực đơn, không khỏi bị sốc trước giá cả bên trên. Một món khai vị đã là bốn tiền vàng?
Đây quả thực là ăn cướp mà.
"Có thể đổi lấy tiền mặt được không?”
Hắn hỏi.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã đầy ắp sơn hào hải vị.
Mùi thơm xộc vào mũi.
Ngay khi mấy người Lâm Bắc Thần đang định động đũa, cánh cửa của căn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn lao vào.
"Oa ha ha, nghe nói hiệu trưởng Lăng đại nhân đã chi lớn, lại có thể ném tiền vào Vạn Thắng lâu để chiêu đãi các công thần của học viện Số 3. Cơ hội ăn chực ngàn năm có một như thế này, sao chúng ta có thể bỏ lỡ được chứ? Bọn ta đang ở tiệm binh khí búa sắt ăn nửa chừng, liền lập tức ném đũa chạy tới đây.”
Tâm trạng của Sở Ngân rất tốt.
Vốn dĩ sáng nay ông ta muốn lấy thân phận giáo viên dẫn đoàn tham gia lễ khai mạc của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá để hỗ trợ cho đám người Lâm Bắc Thần.
Nhưng sau đó ông ta bị Dương Trầm Chu thuyết phục và giữ lại tiệm binh khí Búa Sắt để phối hợp chế tạo ra Thiên Mã Lưu Tinh Tí.
Lúc này, cấu trúc chức năng cơ bản của cánh tay đã triệt để hoàn thành.
Bên ngoài khung xương kim loại, đã dùng thuật luyện kim cực kỳ cao minh bố trí một tầng da thịt giống y như thật.
Đôi tay của ông ta lúc này, nếu không nhìn kỹ thì giống như là bằng xương bằng thịt thật sự.
Khả năng khống chế thành thạo Thiên Mã Lưu Tinh Tí của Sở Ngân cũng tiến bộ rất nhiều, ông ta đã có thể từ từ điều khiển mười ngón tay kim loại để sử dụng đũa gắp thức ăn.
Phan Nguy Mẫn tự rót tự uống một ly 'Dao Trì Nhưỡng', say sưa thở ra một hơi dài, cũng cười nói: "Nói ra thì hai người chúng ta cũng được coi là công thần. Không chỉ bồi dưỡng và khai quật bọn chúng, còn dẫn chúng đi huấn luyện bí mật. Bữa ăn này, không thể nào bỏ lỡ."
Vạn Thắng lâu có rất nhiều món ăn độc quyền, điều này có sức hấp dẫn chí mạng đối với ông ta.
Bạch Khâm Vân hai tay ôm ngực, ánh mắt mê ly liếc nhìn các món ngon trên bàn, hít một hơi thơm lừng, sau đó cười khúc khích nói: "Chủ nhiệm Phan thân thiết với chủ nhiệm Sở nhiều ngày như vậy, hình như người đã trở nên trơ tráo hơn rất nhiều.”
Phan Nguy Mẫn trực tiếp không nói nên lời, búng ngón tay vút lên trời.
Ba!
Một miếng gân bò xạ lan lớn bắn vào miệng Bạch Khâm Vân.
"Trò ăn nhiều vào đi.”
Phan Nguy Mẫn tức giận nói. Mọi người đều bật cười.
"Những món ăn mà các trò gọi đây đều không thể nào phản ánh được tinh tuý mỹ thực của Vạn Thành lâu, để ta."
Phan Nguy Mẫn cầm lấy thực đơn, cứ như thể là chiến thần thống lĩnh thiên quân vạn mã, khí chất thay đổi đáng kể, xoạt xoạt xoạt liên tiếp gọi thêm mười hai món.
Lưu Khải Hải ở bên cạnh mí mắt giật giật.
Hiệu trưởng Lăng, lần này e rằng ông thực sự phải chảy nhiều máu rồi. "Ăn thôi, ăn thôi..."
Lâm Bắc Thần không thể nào chờ đợi nổi liền hét lớn.
Thời gian dần trôi qua trong một bầu không khí vui vẻ và ngon miệng. Không khí trong Vạn Thắng lâu càng ngày càng náo nhiệt.