Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 294: Biểu ca?




Vòng đầu tiên của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá đã kết thúc trong sự bàng hoàng vẽ lên dấu chấm hỏi của Nhạc Hồng Hương.

Cùng ngày, bảng xếp hạng tổng điểm của vòng 1 đã được công bố ra.

Lâm Bắc Thần với thành tích thi văn đạt 300 điểm tuyệt đối, đã đăng quang vị trí số 1 mà không có chút hồi hộp nào, màn thể hiện cấp quái vật tiếp diễn kỳ tích trong cuộc thi giữa năm của hắn ở học viện Số 3.

Hai thiếu nữ xinh đẹp Lăng Thần và Dạ Vị Ương lần lượt đại diện cho học viện Sơ Cấp Hoàng gia và thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân đều có tổng điểm 299, xếp vị thứ 2.

Xếp thứ ba là Tào Phá Thiên, đại diện của học viện Số 6, với tổng điểm 296.

Vị trí thứ 4 là Lâm Nghị của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia với tổng số điểm là 295,5.

Vị trí thứ năm là Tô Tiểu Nghiên, thiếu nữ thiên tài của học viện Sơ Cấp số 5 với tổng điểm 295. Cùng với sư muội cùng trường Vương Hinh Dư với 291 điểm và xếp thứ sáu.

Bảng xếp hạng này hoàn toàn khác với tỷ lệ đặt cược ngày thường về xếp hạng cuối cùng mà các sòng bạc lớn ở Vân Mộng thành đưa ra đối với cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá lần này.

Ví dụ, Đông Phương Chiến được các bên rất xem trọng, vẻn vẹn chỉ xếp thứ 51 với tổng số điểm là 254 điểm.

Kết quả như vậy không có gì là khó hiểu.

Bởi vì tỉ lệ của bài điểm thi văn trong tổng thành tích cuối cùng chiếm quá quá thấp, chẳng qua chỉ chiếm 20% mà thôi.

Bài thi văn của Đông Phương Chiến nổi tiếng là kém cỏi.

Nhưng chiến lực võ thuật thực sự của hắn lại tuyệt đối không hề yếu, sớm đã bước vào cảnh giới võ sư, trong đêm thử kiếm hôm đó, với một thanh trường kiếm, có thể ép được Lâm Bắc Thần thở không ra hơi, vốn không phải chỉ là hư danh.

Cho nên, mặc dù thành tích của cuộc thi văn ngày đầu tiên cũng đã dẫn đến một số chấn động nhỏ ở phạm vi cục bộ, nhưng đối với đại cục cuối cùng lại không nảy sinh ảnh hưởng mang tính thật chất nào.

Có một lời nguyền như vậy.

Người đứng đầu cuộc thi văn của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến trước đây, thường không đạt được thành tích xuất sắc trong bài thi võ.

Nhưng mà, thi văn cũng có thể quyết định vận mệnh của một số người.

Sau khi vòng đầu tiên kết thúc, mười học viên lấy Trịnh Thù Thải làm người đứng đầu đã bị loại một cách tàn nhẫn.

Khi danh sách bị loại được công bố, mười học viên phải dừng bước ở vòng đầu tiên đã khóc lóc thảm thiết.

Trong lịch thi đấu tiếp theo đây, bọn họ chỉ có thể tham gia ở khoảng cách gần với tư cách là khán giả.

Nhưng không có ai thông cảm cho bọn họ.

Bởi vì yếu là nguồn gốc của tội.

"Cuộc thi ngày hôm nay đến đây là kết thúc.”

Lý Hùng Phu, sở trưởng của Sở Giáo dục tại cuộc họp tổng kết, đã biểu dương Lâm Bắc Thần và các học viên đứng đầu khác, đồng thời tặng tiền thưởng từng môn ngay tại chỗ.

"Bắt đầu từ ngày mai sẽ bước vào cuộc thi võ, hy vọng các bạn học viên trúng tuyển sẽ tiếp tục nỗ lực hơn nữa và thể hiện phong thái của các học viên thiên tài ở Vân Mộng thành...giải tán."

Các lãnh đạo rời đi.

Người dẫn đoàn của các học viện và thế lực lớn, dẫn học viên của mình rời khỏi học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.

Lưu Khải Hải- người dẫn đoàn của học viện Số 3, không giấu nổi sự phấn khích trong lòng.

Mở mày mở mặt.

Bốn đại diện, toàn bộ đều đạt được tư cách bước vào vòng tiếp theo.

Lâm Bắc Thần lập kỷ lục xếp thứ nhất, chấn động địa phương, Nhạc Hồng Hương 277 điểm và Hàn Bất Phụ 272 điểm, cũng đều nằm trong top 30.

Bạch Khâm Vân tuy rằng hơi kém một chút, chỉ xếp thứ 57 với 250 điểm, nhưng dù sao thì nàng cũng chỉ là một học viên năm nhất mà thôi, có thể làm được tới bước này trong kỳ thi văn đã là đáng khen lắm rồi.

Cần phải biết rằng trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá lần trước, học viện Số 3 chính là dạo chơi một ngày vòng đầu tiên, trong kỳ thi văn đã toàn quân bị diệt rồi.

"Ha ha, các trò đã thể hiện rất tốt. Hiệu trưởng Lăng đã không ngại chi ra một khoản lớn, đặt phòng riêng ở Vạn Thắng Lâu, để chúc mừng các trò, ha ha ha, đi với ta nào.”

Lưu Khải Hải cười không khép được mồm.

Chính vào lúc này, bên cạnh đột nhiên có người gọi tên Lâm Bắc Thần. Là Lâm Nghị, một sinh viên thiên tài của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.

"Biểu đệ, đã lâu không gặp."

Lâm Nghị bước tới, mỉm cười chào hỏi Lâm Bắc Thần.

Biểu đệ?

Ta hả?

Lâm Bắc Thần đang đếm mười sáu tiền vàng mà mình thu được hôm nay, có chút vui mừng, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn xung quanh, bối rối nói: "Ngươi đang gọi ta à?"

Lâm Nghị nói: "Đương nhiên là đệ, Lâm Bắc Thần biểu đệ, không lẽ đệ không nhận ra ta sao?"

Lâm Bắc Thần, có thể gặp khó khăn với điều này.

Trí nhớ của hắn dung hợp không hoàn toàn, đại khái hắn chỉ nhớ được lão cha và lão tỷ của mình.

Những người khác không nhớ nhiều lắm.

Anh chàng tự xưng là biểu ca của mình này, hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. "Ngươi thật sự là biểu ca của ta ư?"

Lâm Bắc Thần nghi ngờ hỏi.

Người này có khuôn mặt trắng nõn, mày mắt thanh tú, dáng người mảnh khảnh, vai vượn eo ong, cũng được coi là một nhân tài, hắn có mấy phần giống với lão cha hời Lâm Cận Nam trong trí nhớ, cũng được coi là một soái ca đẹp trai hiếm có.

Đương nhiên, so với ta thì còn kém xa.

Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu Lâm Bắc Thần.

Lâm Nghị mở miệng nói: “Ha ha, loại chuyện này, ta làm sao có thể tuỳ tiện lôi kéo quan hệ chứ.” Trong kỳ thi văn, hắn xếp thứ tư, cũng được coi là nhân vật có tầm ảnh hưởng của ngày hôm nay.

Lâm Bắc Thần hỏi: "Vậy ngươi cũng là não tàn à?"

Thần thái của Lâm Nghị khựng lại, cười nói: "Biểu đệ, đừng đùa như vậy chứ.”