Tào Phá Thiên khoái chí cười.
Lâm Bắc Thần vẻ mặt tức giận mà vừa kinh ngạc, làm tâm tình u ám lâu nay của hắn trong nháy mắt tiêu tán đi rất nhiều, giống như là ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu sáng mặt đất.
“Là ta, thì sao?”
Trong mắt Tào Phá Thiên tràn ngập châm chọc, khiêu khích truyền âm: “Vứt bỏ quy tắc, ta sẽ giết ngươi, đơn giản như giết một con sâu bọ, ngươi thật sự cho rằng Đinh Lỗi có thể bảo vệ ngươi cả đời sao? Ha ha, tỉnh lại đi, tiểu tạp chủng, ông ta đã không có khả năng bảo vệ chính mình nữa rồi.”
Lâm Bắc Thần ngạc nhiên: “Ý ngươi là gì?” Tào Phá Thiên không nói thêm nữa.
Lâm Bắc Thần lao lên túm cổ áo Tào Phá Thiên. “Này? Lâm Bắc Thần? Ngươi muốn làm gì?”
Giáo viên mập mạp Khâu Thiên ngay lập tức chạy lên, hét to: “Trong quy tắc của cuộc thi Kiêu Dương Tranh Bá chiến có nói tự tiện động thủ, công kích bạn học thì sẽ bị huỷ tư cách thi đấu, sao ngươi dám kiêu ngạo như thế?”
Tào Phá Thiên mang theo vẻ mặt khiêu khích, đôi mắt hơi híp lại, khoé miệng nhếch lên, tuỳ ý để Lâm Bắc Thần nắm chặt cổ áo, bộ dạng như thể ngươi thử động đến ta xem.
“Thần ca ca, buông tay đi.” Dạ Vị Ương vội vàng nhắc nhở.
Lâm Bắc Thần cố nén cơn tức giận của mình, từ từ buông tay.
“Rửa sạch mông mà chờ cho ta, những kẻ vì ngươi mà chết sẽ ở trên đường đến Hoàng Tuyền, chờ ngươi đồng hành, gặm nhấm linh hồn ngươi, báo đáp ân tình trước khi chết.” Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm Tào Phá Thiên, gằn từng chữ nói.
Tào Phá Thiên cười khinh thường, trong lòng lại nghĩ tại sao lại phải rửa mông?
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn về phía Khâu Thiên, vẻ mặt ra vẻ khinh thường: “Học viện Số 6 tốt xấu gì cũng là học viện cấp tỉnh, vậy mà lại không phân biệt được tốt xấu, nạp những thứ dơ bẩn vào học, ngay cả tên khốn kiếp phản bội Vân Mộng thành cũng sẵn sàng chấp nhận, các ngươi thật đúng là chỉ để đạt mục đích chứ chẳng biết xấu hổ, không biết điểm dừng là gì.”
Khâu Thiên nở nụ cười: “Lâm Bắc Thần, việc lựa chọn sắp xếp của học viện, một học viên nhỏ bé như ngươi có tư cách xen vào à? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Cùng lắm chỉ là một tên cặn bã khét tiếng, một tội thần nghiệt tử mà thôi, xem là cái gì chứ?”
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, nói: “Tin ta đi, ngươi sẽ sớm biết ta là cái gì.”
Khuôn mặt dữ tợn cùng đống mỡ tụ lại với nhau của Khâu Thiên, khinh thường nói: “Đừng nghĩ rằng người khác không biết ngươi đang nghĩ gì, ha ha, tỉnh lại đi, cho dù không có bạn học Tào thì ngươi cũng đừng mơ giành được hạng nhất trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến này, chỉ có chút thành tích dối trá ở vòng thi đấu dự tuyển kia mà nghĩ mình là hạc giữa bầy già, thiên tài vô song à? Nói thật cho ngươi biết, cái dạng như ngươi còn kém xa hai từ thiên tài lắm.”
Lâm Bắc Thần nói: “Vậy thì hãy chờ xem, ta sẽ cho các ngươi biết học viện Số 6 đã mắc phải sai lầm ngu ngốc nào.”
Nói xong xoay người rời đi, bởi vì hắn sợ đứng đó nữa thì hắn sẽ không nhịn được mà trực tiếp động thủ mất.
Sau lưng truyền đến tiếng cười chế nhạo của Khâu Thiên cùng Tào Phá Thiên.
Lâm Bắc Thần nắm chặt nắm đấm.
Khuôn mặt của nữ kiếm sĩ đội mạo hiểu Hoả Sắc Vi bị chết thảm hiện lên trong tâm trí hắn.
Một nhóm các cô gái tự lực cánh sinh đấu tranh để tồn tại trong một thế giới lạnh lẽo như vậy, họ có sự chân thành trong cuộc sống, khao khát hạnh phúc, không bao giờ bạc đãi với bạn bè hay lạm dụng người lạ, họ thật dễ thương và đáng kính.
Một nhóm các cô gái chật vật để tồn tại như vậy lại bởi vì những suy nghĩ ích kỷ của Tào Phá Thiên mà một số thì chết thảm thương trên bãi sông không tên ở Bắc Hoang sơn, một số lại bị bán vào lầu xanh, chịu đựng tủi nhục!
Còn có hai tay của Sở Ngân, khuôn mặt bị huỷ của Nhạc Hồng Hương.
Tào Phá Thiên, đáng chết!
Lâm Bắc Thần cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, từ khi bước vào thế giới này, hắn chưa bao giờ giống như lúc này, cảm giác muốn giết một người mãnh liệt như vậy.
Một bàn tay nhỏ ôn như nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lăng Thần xuất hiện, đôi mắt sáng ngời, quan tâm nhìn hắn.
Dạ Vị Ương cũng cảm nhận được sự tức giận của Lâm Bắc Thần, nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ thần điện, mới gặp lại Lâm Bắc Thần, không thể hào phóng chủ động giống Lăng Thần được, đành phải nói: “Thần ca ca, ngươi yên tâm, kẻ xấu nhất định sẽ phải chịu quả báo.”
Lâm Bắc Thần gật đầu, dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Lăng Thần, xem như đáp lại, sau đó buông tay rời đi.
Lúc này các học viên thi xong đều đã vây đầy xung quanh.
Bảy mươi hai học viên tham gia Kiêu Dương Tranh Bá quả thật là những thiên tài hàng đầu được tuyển chọn từ các nơi ở Vân Mộng thành, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, tốc độ làm bài đều cực nhanh.
Chưa đầy 1/3 thời gian của môn thi mà 2/3 học viên đã nộp bài.
Thiên tài luôn kiêu ngạo như thế.
Từng khuôn mặt non nớt mang theo vẻ kiêu căng ngạo mạn, đều lén lút đánh giá các đối thủ cạnh tranh.
“Ngươi chính là Lâm Bắc Thần?”
Một thiếu niên với đôi lông mày xếch, khuôn mặt trắng bệch bước tới và nói: “Ta là Chân Khả Ấn, học viên khối ba của học viện Số 2, ta muốn nói với ngươi, ta...”
“Cút.” Lâm Bắc Thần gầm lên, tinh thần lực bất giác tản nhẹ ra.