“Ách...” Cơ thể Lâm Bắc Thần cứng đờ.
Không xong rồi, trêu chọc mỹ nữ khác bị chính cung phát hiện rồi.
Đợi đã? Chính cung? Không đúng, Lăng Thần từ khi nào trở thành chính cung chứ?
Phi phi phi, ý của ta là, ta từ lúc nào có chính cung vậy?
Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Thần đột nhiên trở nên táo bạo, mạnh dạn nói: “À, bạn học Lăng đến đúng lúc lắm, ta đang trao đổi kinh nghiệm của mình với Dạ tế tư...”
“Đừng gọi ta là Dạ tế tư nữa, gọi ta là Vị Ương là được rồi.” Dạ Vị Ương ngắt lời, cười lộ lúm đồng tiền.
Lâm Bắc Thần: “À...”
Lăng Thần trực tiếp đi tới, rất tự nhiên bá đạo kéo lấy bả vai Lâm Bắc Thần nói: “Xem ra Dạ tế tư làm bài thi rất tốt, nộp bài sớm như vậy.”
Ánh mắt Dạ Vị Ương liếc qua cánh tay đang ôm Lâm Bắc Thần của Lăng Thần, đồng tử hơi co rụt lại, khẽ hừ một tiếng nói: “Câu hỏi đơn giản, tham gia loại cuộc thi này quả thực là lãng phí thời gian, không biết bạn học Lăng Thần nghĩ sao?”
Lăng Thần sắc mặt lãnh đạm, trong mắt sắc bén nói: “Đúng vậy, giải bài thi rất chán, đối với dạng câu hỏi này, hẳn là dễ dàng đạt được một trăm điểm.”
Lâm Bắc Thần nhìn Dạ Vị Ương rồi lại nhìn sang Lăng Thần.
Có mùi chua trong không khí? Hai thiếu nữ xinh đẹp này phân cao thấp vì hắn sao? Hắn nhếch miệng nở nụ cười.
Đang cười đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, chợt nhận ra một điều cực kỳ quan trọng.
Hắn lập tức giãy dụa rút cánh tay ra, bấm ngón tay tính toán, nói: “Chờ một chút, giải thưởng hạng nhất của bài thi đơn tổng cộng mới mười tiền vàng, hai người các ngươi cũng được điểm tuyệt đối? Ba người đều hạng nhất vậy chẳng phải là sẽ chia tiền thưởng à, một người chỉ được ba tiền vàng... ta suy sụp tinh thần rồi.”
Khi Lăng Thần cùng Dạ Vị Ương nghe thấy điều này, bọn họ đều sững sờ. Mấu chốt bây giờ là thảo luận về vấn đề tiền vàng à? Mạch não của nam nhân này rốt cuộc đang ở đâu vậy?
Thấy hai người đều không nói chuyện, Lâm Bắc Thần có chút sốt ruột: “Ta nói trước, nếu ba người cùng hạng nhất thì các ngươi mỗi người ba tiền vàng, ta bốn tiền vàng, các ngươi đều là người giàu có, đừng cướp của ta, ta nghèo!”
Cái gì?
Hai cô gái xinh đẹp đã bị sốc.
Trước mặt hai thiếu nữ xinh đẹp như tiên, thẳng thắn thừa nhận mình là một tên nghèo khó, Lâm Bắc Thần... Hắn đang nghiêm túc đấy sao?
Tên này có thật sự là sắc lang quần là áo lượt hàng đầu của Vân Mộng thành không vậy? Sắc lang có thể không hiểu lòng nữ nhân đến vậy sao? Chẳng lẽ bệnh não tàn của hắn lại tái phát? Hắn ta lại bị bệnh não à?
Hai thiếu nữ xinh đẹp đứng tại chỗ không nói nên lời.
Loại người này nếu không phải khuôn mặt tuấn tú ngây thơ thì bọn họ thật muốn đánh chết hắn ngay tại chỗ.
“Tất nhiên là được, Lâm ca ca.” Dạ Vị Ương điều chỉnh tâm tư, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Lăng Thần liếc mắt nhìn các học viên thiên tài đang dần dần đi ra khỏi phòng thi, trực tiếp đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của Lâm Bắc Thần nói: “Ở đây nhiều người quá, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện...”
Lâm Bắc Thần lùi về phía sau một bước, tránh né bàn tay của Lăng Thần, nói: “Chờ đã, có một số việc ta muốn nói từ rất lâu rồi, bạn học Lăng, ngày đó ở Thành Chủ phủ, ta đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta...”
Lăng Thần thản nhiên nói: “Lời nói của huynh chỉ là ý nghĩ của huynh mà thôi, ta sẽ làm huynh thay đổi ý nghĩ ngu xuẩn này.”
Lâm Bắc Thần: “Ta...”
Hắn hiện tại rất muốn bắt lấy Lăng Trì mắng một câu: “Tiểu muội của ngươi này, ta bảo ngươi mang về, ngươi rốt cuộc có mang về không hả, tại sao tiểu muội ngươi còn ở đây dây dưa với ta aaaaaa?”
Ngay lúc Lâm Bắc Thần sắp phát điên, một bóng người đi tới, chủ động chào hỏi: “Ha ha, thật sự là không phải oan gia không gặp gỡ, bạn học Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Người nói chuyện chính là Tào Phá Thiên.
Sau khi Lâm Bắc Thần ngẩn ra một lúc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Tào... Tào Phá Thiên? Ngươi phản bội sư môn, thua ở trong tay ta, sao ngươi có thể ở đây?”
Cái miệng của hắn đúng là độc ác.
Tào Phá Thiên anh tuấn vô song, thiếu niên tóc vàng bị một câu này làm cho nụ cười giả dối trên mặt đều thu lại, cũng không còn che giấu vẻ oán hận nữa, hắn cười lạnh nói: “Ta tới tham gia Kiêu Dương Tranh Bá Chiến lần này, đương nhiên phải xuất hiện ở đây rồi, có phải rất ngạc nhiên không?”
“Ngươi? Tham gia Kiêu Dương Tranh Bá Chiến?” Lâm Bắc Thần tưởng mình nghe lầm, nói: “Ngươi không phải học viên của học viện, cũng không đại diện cho bang phái, ngươi có tư cách gì tham gia?”
“Hehe, ai nói bạn học Tào không đủ tư cách.”
Một thân hình mập mạp như quả bóng bước tới nói: “Mười ngày trước, bạn học Tào đã đăng ký nhập học vào học viện Sơ cấp Số 6 của bọn ta rồi, cũng thông qua kỳ kiểm tra bổ sung khẩn cấp nghiêm ngặt nhất của Sở Giáo dục, đủ tư cách tham gia cuộc thi này, Lâm Bắc Thần không ngờ đúng không?”
Người này có ngoại hình đặc biệt, Lâm Bắc Thần vô cùng ấn tượng, chính là giáo viên Khâu Thiên, người dẫn đội tham gia vòng dự tuyển lúc trước của học viện Sơ cấp Số 6, có phần không hợp với Đinh Tam Thạch.
Tào Phá Thiên lại có thể nhập học ở học viện Sơ cấp Số 6? Còn thông qua được kỳ kiểm tra bổ sung để có tư cách tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá lần này?
“Ngươi đến là nhắm vào ta? Hắn nhận ra điều gì đó, lạnh lùng hỏi.
Tào Phá Thiên mỉm cười, gằn từng tiếng nói: “Đúng vậy, ta muốn trả lại sự sỉ nhục mà ngươi cho ta, trả lại ngươi gấp một trăm lần, để ngươi hiểu được, ngươi ở hẹn ước thử kiếm đó đứng thứ nhất là do may mắn ra sao, chờ xem đi, ta sẽ tự tay đập nát tất cả kiêu ngạo của ngươi, dẫm nát ngươi dưới chân, để ngươi cả đời không bao giờ ngóc đầu lên nổi.”
Nói xong, hắn tiến lại gần một bước, dùng giọng điệu chỉ có hai người có thể nghe thấy, thấp giọng thì thào nói: “Thực sự đáng tiếc, ở Bắc Hoang sơn không giết được ngươi, không thể diệt trừ được tên Sở Ngân ngu xuẩn kia.”
Thân hình Lâm Bắc Thần chấn động, lệ quang trong mắt bắn ra bốn phía.
“Quả nhiên là ngươi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào Tào Phá Thiên, âm thanh vang vang, như thể linh hồn báo thù nhảy lên từ địa ngục âm u.