Tên thiếu niên tên Chân Khả Ấn nhất thời loạng choạng lùi lại giống như gặp phải một con quái thú, sắc mặt tái nhợt nói: “Ngươi...”
Ánh mắt Lâm Bắc Thần sắc lẹm, quét qua bốn phía, dừng lại trên người người này, lạnh lùng nói: “Lão tử hiện giờ tâm trạng không tốt, đừng có trêu chọc ta.”
Tào Phá Thiên đứng ở xa xa, nụ cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn.
Thời gian trôi qua, thời gian cho cuộc thi dần kết thúc.
Hàn Bất Phụ cùng Bạch Khâm Vân đã hoàn thành bài thi, tìm được Lâm Bắc Thần, vui vẻ thảo luận về nội dung của bài thi.
Nhạc Hồng Hương vẫn chưa ra, mãi cho đến nửa nén hương, tiếng chuông thu bài vang lên.
Lúc này Nhạc Hồng Hương là người cuối cùng bước ra khỏi phòng thi.
Trước nàng có học viên áp chót cũng đã nộp bài thi mười phút trước rồi, vì thế khi Nhạc Hồng Hương bước ra ngoài, vô số ánh mắt lập tức tập trung trên người nàng.
Nhiều thiếu niên thiên tài trong nháy mắt đều bị thân hình khí chất của Nhạc Hồng Hương cùng với hào quang bí ẩn được bao phủ bởi mặt nạ, không thể không động lòng.
Đương nhiên cũng có người chế nhạo.
“Người cuối cùng hoá ra lại là nữ?”
“Ha ha, thật sự làm đỏm dáng, còn đeo một chiếc mặt nạ bán nguyệt ‘tuý mỹ’, đây là đến thi hay đến chọn sắc đẹp vậy?”
“Sợ là có tâm cơ, cố ý nộp bài thi cuối cùng.”
Xung quanh bàn tán thảo luận khe khẽ.
Nhạc Hồng Hương nghe được, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thần thái không thay đổi gì, đến bên cạnh mấy người Lâm Bắc Thần in Beichen, mỉm cười chào hỏi.
“Làm bài sao rồi?” Hàn Bất Phụ là người đầu tiên thân thiết hỏi.
Nhạc Hồng Hương nói: “Ta đã cố gắng hết sức rồi, có vài câu hỏi thật sự không làm được, đành phải nghĩ cách lập luận theo suy nghĩ và hiểu biết của mình, điều đó đã mất rất nhiều thời gian, nhưng dù sao thì cũng làm xong rồi!”
“Vậy là được rồi.”
Hàn Bất Phụ cười nói: “Ta cũng như vậy, cuối cùng thật sự là không trả lời được, đành phải nộp bài trước, nếu ta có sự nghiêm khắc và kiên nhẫn như Nhạc học muội thì tốt rồi.”
Nhạc Hồng Hương mỉm cười.
Lúc này, bên cạnh lại có một âm thanh châm chọc khác.
Có kẻ kỳ quái nói: “Hóa ra là thực sự không biết làm, mới ngồi tới cuối cùng như vậy, làm mọi người mất nhiều thời gian, cũng không biết làm thế nào để vào được trận thi đấu chính nữa, ha ha, không biết xấu hổ còn ở đó tự hào.”
Nhạc Hồng Hương quay mặt về hướng đối diện, nhìn cảnh núi non xa xăm. Hàn Bất Phụ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Bạch Khâm Vân vỗ ngực, trừng mắt nhìn kẻ vừa nói: “Ngươi là ai? Xưng tên ra?”
Người này là một thiếu nữ yểu điệu với mái tóc màu hạt dẻ, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lông mày mỏng, môi mỏng, lộ vẻ không tử tế, nghe vậy cười lạnh nói: “Sao? Còn không cho người khác nói à? Ta là Trịnh Thù Thải khối ba của học viện Số 6, ngươi có thể làm gì ta?”
Bạch Khâm Vân nhìn chằm chằm thiếu nữ kiêu ngạo trước mặt, nói: “Ta không làm gì được ngươi, nhưng ngươi trước mặt người này...”
Nàng chỉ vào Lâm Bắc Thần nói: “Biết người này là ai không? Công tử hàng đầu Vân Mộng thành, độc ác tàn khốc vô tình, không biết có bao nhiêu cô gái đã bị huỷ hoại trong tay hắn, hơn nữa hắn còn não tàn, thánh chỉ của Hoàng đế đế quốc còn chứng thực, điên cuồng không ai có thể ngăn cản... Ha ha, một giây có thể lấy trinh tiết của ngươi bốn năm lần, tuyệt đối không nói chơi...”
Trịnh Thù Thải sắc mặt dần thay đổi, nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thần một cái, phát hiện Lâm Bắc Thần cũng đang bày ra bộ mặt đáng ghét nhìn nàng.
“Ta... Ngươi không được làm loạn.” Trịnh Thù Thải hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Nàng không sợ người bình thường, mà nàng sợ não tàn, lại còn là một tên não tàn háo sắc, một khi dính vào nó, giống như dính phải phân vậy, lau mãi cũng không hết thối, sao có thể sống ở Vân Mộng thành nữa chứ?
“Ha ha.” Bạch Khâm Vân vỗ bộ ngực căng tròn của mình cười nói: “Coi như ngươi biết điều.”
Nàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Bắc Thần đang dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn mình, nhất thời chột dạ nói: “Ta đây không phải là vì giúp Nhạc học tỷ xả giận sao, ác nhân thì phải cần ác nhân trị... Á, ta không phải nói ngươi là ác nhân, ta...”
Mẹ nó ngươi còn không ngậm miệng lại cho lão tử.
Lâm Bắc Thần đang định đập đầu Bạch Khâm Vân vào ngực mình, lúc này, đằng xa truyền đến một trận náo động.
“Yết bảng!”
“Thành tích của môn đầu có rồi.”
Giữa sự ồn ào, trên kiếm bia của trung tâm học viện Sơ cấp Hoàng gia, ánh sáng màu bạc loé ra, những dòng văn bản xuất hiện, tất cả đều là tên của những học viên tham gia.
Cả đám nhất thời đều vây lại xem.
Cái tên đứng đầu, rõ ràng là... Lâm Bắc Thần!
Thành tích 100 điểm.
Điểm tuyệt đối, nhưng mà hắn không phải là người duy nhất được điểm tuyệt đối.
Còn có cả Lăng Thần, Dạ Vị Ương, Lâm Nghị cùng Tô Tiểu Nghiên đều được điểm tuyệt đối.
Nhưng vì Lâm Bắc Thần là người nộp bài sớm nhất nên tên hắn đứng đầu.
Xung quanh nhiều tiếng reo hò kinh ngạc, vô số ánh mắt ngưỡng mộ cùng bất mãn đều tập trung vào Lâm Bắc Thần.
“Ái chà chà, mười lăm phút ba mươi mốt giây, bạn học Lâm quả nhiên rất nhanh.” Bạch Khâm Vân kinh hô.
Đáp lại nàng là ánh mắt chết chóc của Lâm Bắc Thần.
Rốt cuộc là nội tâm mình quá phong phú hay là nha đầu Tiểu Bạch kia quá hời hợt?
Lâm Bắc Thần có chút đoán không ra, đương nhiên đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là có năm người có điểm tuyệt đối, đều được hạng nhất, điều này chẳng phải có nghĩa là mình chỉ được hai tiền vàng thôi sao? Thu nhập đã bị thu hẹp rất nhiều, ta hận.