Lúc này, các bài phát biểu của các lãnh đạo cùng nhân sĩ cuối cùng đã kết thúc.
“Giải đấu Thiên Kiêu Tranh Bá lần thứ một trăm hai mươi mốt... bắt đầu ngay bây giờ.”
Thành chủ Lăng Quân Huyền cùng chàng trai trẻ đẹp trong chiếc áo choàng đỏ rực kia cùng nhau mở màn trận thi đấu này.
“Hả? Xem ra tên này thân phận không thấp.” Lâm Bắc Thần lẩm bẩm kinh ngạc.
“Huynh không nghe giới thiệu sao?” Lăng Thần đứng ở phía trước nghe được, quay đầu nói: “Hắn là Thất hoàng tử của đế quốc.”
“Giới thiệu khi nào?” Lâm Bắc Thần ngẩn người nói: “Tại sao ta lại không nghe thấy?”
Lăng Thần cạn lời.
Nhiều ngày không gặp vốn tưởng rằng tên cặn bã này sẽ cực thân thiết với mình, không ngờ từ khi tập trung lại ở quảng trường này, hắn thậm chí còn không có hứng thú nói chuyện với mình, ngược lại là bộ dạng lơ đễnh nhìn đông ngó tây, điều này làm cho Lăng đại tiểu thư có chút tức giận.
“Cuộc thi văn chính thức bắt đầu.”
Trên khán đài khách quý, giọng nói của thành chủ Lăng Quân Huyền truyền ra một cách rõ ràng.
Bảy mươi hai thiên tài trong quảng trường lần lượt đứng lên, xếp hàng nối đuôi nhau lên khán đài, tự lấy số thứ tự cho bản thân.
“Số 44?” Lâm Bắc Thần rút số cho mình, một con số không quá may mắn.
Hắn đang chuẩn bị bước xuống khán đài thì đột nhiên có người nói: “Đây là bạn học Lâm Bắc Thần phải không?”
Người nói chính là Thất hoàng tử của đế quốc.
“Đúng thế, điện hạ, hắn chính là Lâm Bắc Thần con trai trưởng của Chiến Thiên Hầu.”
Không đợi Lâm Bắc Thần trả lời, một giọng nói tương đối quen thuộc khác vang lên, là Bạch Hải Cầm Kiếm Thánh, một trong ba danh kiếm của Bạch Vân thành, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Thất hoàng tử.
Lão già này vậy mà vẫn chưa chết?
Lâm Bắc Thần hơi giật mình, thầm cảnh giác.
“Bạn học Lâm, người trước mắt ngươi chính là đương kim đế quốc Thất điện hạ, còn không mau hành lễ.” Lăng Ngọ đi tới, nháy mắt với Lâm Bắc Thần.
“Tham kiến Thất điện hạ.” Lâm Bắc Thần chắp tay nói.
Ở tiểu thuyết trên trái đất, có rất nhiều người xuyên không thành nhân sĩ, tự cho mình là siêu phàm, khi tới Dị giới thì coi nhẹ hoàng quyền, nói là muốn tự do và tôn trọng... Mẹ nó cái này đúng là não tàn.
Nhập gia tuỳ tục là nguyên tắc mà mọi người xuyên không đều phải tuân thủ.
Không có xích mích lợi ích thì Lâm Bắc Thần chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức coi thường hoặc phách lối với một hoàng tử của đế quốc đâu, chỉ cần phát triển thành thật khiêm tốn là được rồi.
“Quả nhiên là rồng giữa người, bạn học Lâm, bổn vương rất xem trọng ngươi, cố lên nha.” Thất điện hạ thân thiện nói.
“Cảm ơn điện hạ.” Lâm Bắc Thần cáo lui sau khi hành lễ.
Theo số thứ tự tìm phòng thi của mình, Lâm Bắc Thần cùng mấy người quen không ở cùng phòng thi.
Ngồi vào chỗ ước chừng một chén trà thì cuộc thì bắt đầu. Môn này là Lịch sử đế quốc cận đại.
Lâm Bắc Thần đã có chuẩn bị trước, trước ngày hôm nay, hắn đã chụp tất cả sách giáo khoa từ cấp một đến cấp ba của học viện Sơ cấp, rồi tạo thành một cái APP.
Ngồi vào trước bàn thi, mở ra trận pháp giám thị, một loại kết giới nhỏ bao phủ hắn bên trong.
Bài thi trên bàn, trận pháp cũng được thôi phát, nội dung của đề thi hiện ra.
Lâm Bắc Thần không do dự mà triệu hồi điện thoại, mở APP sách giáo khoa ra, trực tiếp mở câu trả lời.
Khoảng mười lăm phút sau đã làm xong bài thi. Lâm Bắc Thần trực tiếp chọn nộp bài.
Cảnh tượng này khiến tất cả giám thị có mặt ở đây đều choáng váng, cũng làm cho những người dân đang theo dõi quá trình thi trên màn hình trực tiếp ở khắp mọi nơi trong thành ngạc nhiên.
Nộp bài thi cũng sớm quá đi.
“Lần Kiêu Dương Tranh Bá Chiến này tổng cộng có mấy chục cuộc thi đơn lớn nhỏ, mỗi một môn được giải nhất thì đều có tiền thưởng.”
Lâm Bắc Thần bước ra khỏi phòng thi, nhịn không được nhoẻ miệng cười.
Môn Lịch sử đế quốc cận đại này tổng hợp tất cả các điểm kiến thức của ba cấp, hắn nhất định được điểm tuyệt đối.
Theo thể lệ, hạng nhất có phần thưởng là 10 tiền vàng, Lâm Bắc Thần bấm ngón tay tính toán, vui mừng nhướng mày.
Gần đây vừa mới lâm vào khủng hoảng tài chính, không ngờ chỉ trong nháy mắt lại có cơ hội kiếm tiền rồi.
“Bạn học Lâm, sao vui vậy?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Khi Lâm Bắc Thần quay lại nhìn, hắn không khỏi sững sờ.
Là Dạ Vị Ương.
Chỉ là đã cởi bỏ chiếc áo choàng tế tư, Dạ Vị Ương mặc áo giáp bó sát vào người, toát ra vẻ đẹp vô song mà trước giờ Lâm Bắc Thần không hề để ý tới.
Nàng đi đôi ủng chiến màu đỏ bảo vệ bắp chân thon thả, da thịt như ngọc, trắng nõn nhẵn nhụi, đôi chân thon dài mượt mà, dưới lớp áo giáp thấp thoáng vòng eo nhỏ, đường cong câu hồn đoạt phách, ngực được gắn giáp ngực có hoa văn hình cây nho màu vàng đáy đỏ, mái tóc đen dài đến thắt lưng, ngũ quan thanh tú và nhỏ nhắn, lông mày lá liễu, miệng anh đào...
Tại sao trước kia không phát hiện ra vị tiểu tế tư này lại ngây ngất như vậy?
Lâm Bắc Thần nuốt nước miếng.
“Dạ tế tư thi xong sớm như vậy sao?” Lâm Bắc Thần đổi chủ đề và hỏi.
Dạ Vị Ương cười ngọt ngào, lộ ra vẻ thân thiện nói: “Đúng vậy, câu hỏi quá đơn giản, ta trả lời xong là ra rồi, bạn học Lâm, lần này, ngươi có thể tiếp tục kỳ tích trước đó và được điểm tuyệt đối nữa không?”
Lâm Bắc Thần thực hiện động tác nắm bắt, tràn đầy tự tin nói: “Nhất định lấy được.”
“Lấy cái gì?”
Mùi thơm truyền đến, Lăng Thần xuất hiện ở phía sau, giọng điệu sâu kín, hơi thở sắc bén nhẹ như kim châm.