“Ngạo mạn!”
“Thiên tài đệ nhất á? Lâm Bắc Thần hắn cũng xứng sao?”
“Cái tên não tàn không biết sống chết này.”
“Nếu tỷ tỷ Lâm Thính Thiện của hắn nói mấy lời này còn được, còn hắn ư? Ha ha.”
“Người đứng đầu của Thiên Kiêu Tranh Bá chiến nhất định thuộc về hắn? Thật là khoác lác mà.”
“Ta muốn đánh hắn.”
“Nói được mấy lời điên rồ như vậy, đáng chết.”
Khi khuôn mặt tươi cười của Lâm Bắc Thần và lời nói của hắn xuất hiện trên màn hình lớn ở khắp nơi, vô số người đột nhiên trở nên chấn động, mà những thiên tài được tuyển chọn của các học viện lớn khác nghe được tin tức này cũng tức giận gầm lên.
Điều này đang khiêu chiến tất cả các ứng viên, không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt, tất cả các thiên tài đều đã ghi nhớ chắc chắn những lời và khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, thề sẽ hoàn toàn đánh bại hắn ở trên võ đài.
Tất nhiên cũng có nhiều người phải thốt lên rằng chàng trai xuất hiện trong ống kính quá đẹp trai.
“Đẹp trai như vậy, lời hắn nói nhất định đúng.” Nhiều thiếu phụ, thiếu nữ cùng các bà cụ không hẹn mà đồng loạt nghĩ như vậy.
Thời gian trôi.
Toàn thành có tổng cộng hai mươi mốt màn hình Huyền Tinh lớn, với nhiều kích cỡ khác nhau, được phân bố ở nhiều nơi, luân phiên hiển thị diện mạo của các tuyển thủ trẻ từ các học viện khác nhau đổ xô đến trường thi đấu.
Trong số đó, có thể kể đến như Lâm Nghị, Lăng Huyền, Chu Khả Nhi, Lăng Thần, Tô Tiểu Nghiên, Mễ Như Yên, Thương Sơn Tuyết, Vương Hinh Dư,... đã có tiếng tăm ở bên ngoài, được nhiều học viên xem trọng, một khi xuất hiện trên màn hình luôn được hoan hô nhiệt tình.
Đối với những người bình thường mà nói, cuộc thi này còn là một bữa tiệc của những kẻ háu ăn.
...
Học viện Sơ cấp Hoàng gia.
Lễ khai mạc cuối cùng đang được tiến hành.
Là học viện hàng đầu ở Vân Mộng thành, học viện Sơ cấp Hoàng Gia bất luận là về kiến trúc phần cứng, diện tích, điều kiện dạy học hay là chất lượng giảng dạy phần mềm, số lượng cao thủ, chất lượng học viên...đều bậc nhất không bàn cãi ở Vân Mộng thành.
Học viện nằm ở một mảnh đất ở khu vực phía tây nam của Vân Mộng thành, chiều cao trong Vân Mộng thành chỉ đứng sau Chủ Quân Thần Điện Kiếm cùng Thành Chủ phủ.
Mặt trời lên cao, vừa đúng giờ.
Tổng cộng có bảy mươi hai tuyển thủ chính của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến đến từ các thế lực học viện, tư thục cùng bang phái khác trong thành đã tập hợp đầy đủ.
Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, có một buổi lễ khai mạc hoành tráng. Người chủ trì lễ khai mạc là Chu Hùng Phu, sở trưởng Sở Giáo Dục.
Người này mặt vuông, tai vểnh, miệng rộng mũi thẳng, lông mày rậm, mắt sâu, làn da trắng nõn, nét mặt uy nghiêm, mặc vải bào quan phục, thân hình thon dài, khí chất xuất trần, là một cường giả cấp tông sư.
Trong Vân Mộng thành có địa vị cao nhất là Thành Chủ phủ.
Dưới Thành Chủ phủ có năm chi nhánh trực thuộc, bao gồm Sở Giáo Dục, Sở Trưng Binh, Sở Cảnh Vụ, Sở Chính Vụ và Sở Thuế Vụ. Trong đó Sở Trung Binh lập cách đây hai năm trước, vì vậy, có thể nói thành chủ Lăng Quân Huyền là người quyền lực nhất thành này.
Năm sở lớn đều thuộc thẩm quyền của ông ta.
Điều duy nhất mà thành chủ không thể huy động là Vân Mộng Vệ, bởi vì Vân Mộng Vệ thuộc về quân đội nên các quan chức địa phương không có thẩm quyền quản lý.
Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến là một sự kiện lớn trong giới giáo dục của toàn bộ đế quốc Bắc Hải, có lịch sử lâu đời và được hoàng thất rất coi trọng, vì vậy có rất nhiều nhân vật quan trọng tham dự lễ khai mạc hôm nay.
Thành chủ Lăng Quân Huyền, sở trưởng năm sở lớn, Chỉ huy sứ Lý Mộng Hùng của Vân Mộng Vệ đều xuất hiện trên khán đài khách quý.
Ngoài ra còn có các hiệu trưởng của các học viện, hội trưởng của các hiệp hội lớn, một số lão giả đức cao vọng trọng, sĩ quan đã xuất ngũ, giáo viên về hưu có cống hiến xuất sắc, thương hội và bang phái nhân sĩ có hỗ trợ sự nghiệp giáo dục vân vân, cũng đều được mời tham dự.
“Nếu ném một quả bom hạt nhân loại nhỏ xuống hàng ghế khách quý vậy mấy người đứng đầu Vân Mộng thành chắc sẽ chết hết.” Lâm Bắc Thần đứng trong hàng ngũ, nhàm chán nghĩ.
Các nghi thức cùng phát biểu khác nhau làm Lâm Bắc Thần nhớ đến cảnh tuyên thệ vận động vào kỳ thi tuyển sinh đại học khi hắn còn ở trung học, hiệu trưởng nói xong đến chủ nhiệm nói, chủ nhiệm nói xong đến chủ nhiệm lớp phát biểu, sau đó còn có các đại diện học sinh, đại diện cha mẹ...
Dù sao thì nó cũng rất nhàm chán.
Hắn bắt đầu nhìn xung quanh.
Sau đó, Lâm Bắc Thần bất ngờ phát hiện, hai người lớn nhỏ cữu ca Lăng Trì cùng Lăng Ngọ thế mà không biết từ lúc nào cũng xuất hiện trên khán đài khách quý.
Cả hai người đều mang quân phục, tư thế anh dũng xuất chúng. Điều khác biệt là cả hai không ngồi cùng nhau.
Lăng Trì là một mình đến, tính khí lạnh như băng, lộ ra một loại khí chất chớ lại gần đây, làm hai vị đại lão cấp sở trưởng ngồi bên cạnh cũng cảm thấy áp lực.
Còn Lăng Ngọ lại đi cùng một thanh niên trạc tuổi hắn.
Người kia tầm mười sáu mười bảy tuổi, vô cùng đẹp trai, mày kiếm mắt sáng như hồ nước trong veo, lông mày như được khắc, ngũ quan đàng hoàng, góc cạnh rõ ràng, cũng không biết dưỡng da như thế nào, làn da sáng bóng rạng rỡ không có một chút khuyết điểm, mái tóc dài đỏ rực như là ngọn lửa đang bùng cháy, vô cùng dễ thấy trong đám đông.
Đặc biệt là hắn mặc một chiếc áo choàng nhẹ màu đỏ tươi, để lộ ra một loại khí chất ngông cuồng mà người thường không thể sánh được.
Nhìn thấy trai đẹp, Lâm Bắc Thần không nhịn được nhìn thêm vài lần.
“Những tên đàn ông đẹp hơn ta đều là những tên xấu xa, đều đáng chết.” Lâm bắc Thần nghĩ thầm trong lòng.