Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 265: Tiền thưởng tới tay đã bay mất rồi.




Hải lão nhân cười híp mắt nói: "Tâm pháp Kim Lý Hành ba tầng thứ nhất của Ngư Long Biến về cơ bản đều đã được giải thích cặn kẽ, Bắc Thần, trò phải chăm chỉ luyện tập, ta sẽ luôn nhìn chằm chằm vào trò, đợi đến khi trò thông hiểu đạo lý của tầng thứ nhất này rồi, ta sẽ truyền dạy cho trò tâm pháp Nghịch Lãng Xuyên Vân tầng thứ hai.

Nói xong mới kết thúc tiết học và rời đi.

"Aaaaa......"

Lâm Bắc Thần vò đầu bứt tóc.

Ta rõ ràng là một học viên học dốt.

Tại sao lại muốn ta hưởng thụ đãi ngộ dành cho học viên học bá này chứ?

Còn nữa, vừa rồi khi lên lớp, rõ ràng rất buồn ngủ, tại sao vừa nghe thấy tiếng chuông tan học thì một chút buồn ngủ cũng không còn nữa chứ?”

Đầu tiên, xem thử tâm pháp Ngư Long Biến này rốt cuộc có hiệu quả như thế nào.

Lâm Bắc Thần bật điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy trong kho ứng dụng đã có sẵn APP tâm pháp Kim Lý Hành Ba của Ngư Long Biến.

Đã tiêu tốn 10G lưu lượng và tải nó xuống màn hình chính.

Nhấp vào để mở APP, sau hình ảnh động ‘Cá chép vượt long môn’, liền xuất hiện khung cảnh thuỷ mặc và hình tượng thuỷ mặc quen thuộc giống y hệt Lâm Bắc Thần.

Kinh mạch trong cơ thể hắn giống như từng con sông.

Có một điểm sáng màu vàng, đi dọc theo ‘con sông’ này.

Nếu như quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra điểm sáng màu vàng đó thực ra là một con cá chép vàng do Huyền khí hoá ra đang di động.

Động tác nhẹ nhàng, linh động, có một loại vần điệu.

"Tốc độ dòng chảy của Huyền khí đã tăng lên gấp đôi, hơn nữa còn có thêm sáu đường thông đạo Huyền khí nữa ... tâm pháp tu luyện Huyền khí Ngư Long Biến này quả nhiên là cao minh hơn nhiều so với Thuật ngưng tụ Huyền khí cao cấp.”

Như chúng ta đã biết, biểu hiện trực quan nhất về phẩm chất cao thấp của một công pháp tu luyện Huyền khí, chính là số lượng kinh mạch có thể vận hành Huyền khí nhiều hay ít.

Thuật ngưng tụ Huyền khí cao cấp có thể vận hành mười hai kinh mạch.

Còn Kim Lý Hành Ba tầng đầu tiên của tâm pháp Ngư Long Biến, lại có hẳn mười tám đường.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, trực tiếp đóng APP Thuật ngưng tụ Huyền khí cao cấp, đồng thời trực tiếp gỡ cài đặt khỏi điện thoại.

Cũng gỡ bỏ cả Thuật ngưng tụ Huyền khí trung cấp.

Những ứng dụng này đã không còn dùng được nữa.

Theo tốc độ vận chuyển của Huyền khí, không bao lâu nữa ta đã có thể đạt tới cảnh giới võ sư cấp 1 đỉnh phong. Việc tiến vào cảnh giới võ sư cấp hai chỉ là vấn đề thời gian.

Tới lúc đó liền có thể tải xuống Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật rồi. Lâm Bắc Thần vô cùng hài lòng.

Lúc này--

"Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần, mau ra đây, thời gian ‘xuất đài’ đã đến rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Loli kiêu ngạo ngực lớn Bạch Khâm Vân đang đứng ở cửa lớp, vẫy tay.

Nhất thời vô số ánh mắt cùng chung kẻ địch đều tập trung vào người Bạch Khâm Vân.

Các nữ học viên của lớp 9 nhìn thấy Loli hung dữ và kiêu ngạo này, giống như nhìn thấy kẻ thù diệt môn vậy, tiểu sư muội này thực là quá không biết xấu hổ, ngày nào cũng đến dụ dỗ, bám lấy Lâm học trưởng, không được, phải nghĩ cách bảo vệ học trưởng, soái ca là của mọi người.

"Xuất con mẹ ngươi á."

Lâm Bắc Thần đứng dậy, đi tới cửa phòng học, bật cười dương dương đắc ý, giơ tay đưa một viên hạt dẻ xào, tức giận nói: "Tiểu Bạch, ngươi là Tang ma ma sao? Không biết lớn nhỏ, không có quy tắc... gọi học trưởng."

Bạch Dung Vân vung tay muốn đánh, cuối cùng kiềm chế được, hậm hực nói: "Được được được, học trưởng, học trưởng, mau, đến lúc cùng ta đi luyện kiếm rồi."

Lâm Bắc Thần bật cười ha hả nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không xuất đài nữa. Ha ha, ca có tiền rồi, sẽ không vì một đồng tiền vàng mà khiến bản thân uất ức nữa.”

Trong Thạch thành ở Bắc Hoang sơn, kho báu của đám mạo hiểm giả sơn tặc kia đã bị Vân Mộng Vệ tịch thu. Theo luật pháp của đế quốc Bắc Hải, Lâm Bắc Thần là người có công đầu, có thể lấy được một khoản lớn trong đó.

Nghèo đói đã rời xa ta rồi.

Ca bây giờ đã giàu có trở lại.

Còn cần phải ngày ngày chịu uất ức xuất đài cùng ngươi tu luyện sao?

Không thể nào.

Bạch Khâm Vân tức giận nghiến răng nghiến lợi. Thật quá đáng ghét.

Chính vào lúc này, bên cạnh có người nói: "Lâm học trưởng, có người tìm ngươi."

Liền nhìn thấy một học viên tốt bụng dẫn theo trung đội trưởng Trần Kiếm Nam, thân mặc áo giáp của Vân Mộng Vệ từ xa bước tới.

Lâm Bắc Thần sáng mắt lên.

Đây thực sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Thần tài đã đến rồi,

"Bạn học Lâm, đi tới chỗ khác nói chuyện."

Trần Kiếm Nam với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy cửa giảng đường cực kỳ ồn ào thế là ông ta đề nghị đổi chỗ khác nói chuyện.

"Ta cũng đi, ta cũng đi."

Bạch Khâm Vân nhảy cẫng lên nói.

Nàng là một trong những đương sự và là người biết được chuyện của Bắc Hoang sơn, Trần Kiếm Nam cũng không phản đối.

Đến một nơi yên tĩnh, Trần Kiếm Nam đưa ra một tài liệu có con dấu chính thức của ba phía quan chức là Thành Chủ phủ, Sở giáo dục và Vân Mộng Vệ.

"Có một tin xấu muốn nói cho ngươi biết. Chúng ta quả thực đã tìm thấy hai hầm kho báu ở trong Thạch thành của Bắc Hoang sơn, nhưng bên trong trống rỗng, không còn để lại bất cứ tài sản nào. Sau đó, Vân Mộng Vệ đã bắt được những người may mắn sống sót của liên minh mạo hiểm giả sâu mọt, sau khi tra hỏi, đã có được thông tin chính xác. Chính vào đêm ngươi đột kích và phá hủy thành, đám người đại minh chủ đã tập trung tất cả tài sản trong thành và gửi đi rồi, không rõ tăm tích."

Trần Kiếm Nam nói.

Trước mắt của Lâm Bắc Thần liền tối sầm lại.

Nghĩa là gì?

Ta ... tiền thưởng tới tay, đã bay mất rồi sao?