"Đây là huy chương công dân cấp ba, do Thành Chủ phủ, Sở Giáo dục và Vân Mộng Vệ cùng nhau ban hành."
Trần Kiếm Nam lấy ra một huy hiệu có hình song kiếm giao nhau.
"Cái này ... có thể đổi ra tiền mặt được không?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Trần Kiếm Nam đã quá quen thuộc với biểu hiện mê tiền của Lâm Bắc Thần liền nói: "Đương nhiên là không thể, nó chỉ là một phần thưởng vinh dự mang tính tượng trưng mà thôi."
"Cái đó ..." Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc sau đó lại hỏi: "Nếu như ta bán nó cho người khác, phía quan chức có truy cứu trách nhiệm của ta không?”
Trần Kiếm Nam im lặng.
Một lúc sau, ông ta từng câu từng chữ nói: "Huy chương công dân cấp ba tượng trưng cho vinh quang cao cả. Dựa vào huy chương, sau này bất luận ngươi có tham gia quân đội, hay là chính trị, kinh doanh đều có thể có được ưu tiên và ưu đãi ở mức độ nhất định. Huy chương này thuộc về một cá nhân xác định, giống như huy chương này, bên trên có tên của ngươi, chỉ khi ở trong tay ngươi thì nó mới có ý nghĩa."
Lâm Bắc Thần cực kỳ đau buồn nói: "Nói cách khác, sẽ không có ai ngu ngốc mà mua nó đúng không? Mua về cũng vô dụng?"
Trần Kiếm Nam nói: "Chính là như vậy."
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, tiện tay cất huy chương đi.
Mình sớm muộn gì cũng sẽ quay về trái đất.
Căn bản không thể kinh doanh, tham gia chính trị, hay tham gia quân đội trong thế giới này.
Không có chút tác dụng nào.
"Những cái khác thì sao?"
Lâm Bắc Thần tha thiết mong chờ nói: "Ta đã giết nhiều sơn tặc như vậy, phía quan chức không có phần thưởng thiết thực nào cả sao?"
Trần Kiếm Nam nói: "Không có."
"Một chút cũng không có hả?"
"Không có."
"Một đồng cũng không có?”
"Đều không có."
Ta khinh.
Lâm Bắc Thần vô cùng tức giận.
Ta ghét đế quốc Bắc Hải.
Trần Kiếm Nam lại nói: "Bởi vì trong thành trước giờ đều không có treo thưởng đối với Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt ở Bắc Hoang sơn, vì vậy không thể có phần thưởng. Hơn nữa, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, cho nên không thể công khai ra ngoài, thành tích của ngươi cũng chỉ có thể để cho một vài người biết, nó sẽ vĩnh viễn được giữ bí mật."
"Cũng chính là nói, đã không có tiền, đến cả danh tiếng cũng không cho à?” Lâm Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Kiếm Nam gật đầu.
Thấy thiếu niên đã tạo nên kỳ tích này vẻ mặt có chút méo mó trong cơn tức giận, Trần Kiếm Nam lại nói: "Sơn tặc không có treo thưởng. Quả thực là có chút kỳ lạ. Nhưng mà, vào lúc này đây, đế quốc đang cần các thần dân của mình đóng góp càng nhiều hơn, hy vọng ngươi có thể hiểu cho."
Ta hiểu cái búa á!
Lâm Bắc Thần thầm nguyền rủa trong lòng.
"Đúng rồi, bản thân ngươi cũng phải chú ý nhiều hơn. Sau lưng đám sâu mọt của Bắc Hoang sơn, có một thế lực không thể coi thường, có thể sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Trần Kiếm Nam nhắc nhở hắn một câu rất mơ hồ.
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Lâm Bắc Thần sững sờ tại chỗ một lúc, sau đó nhớ đến điều gì đó, quay đầu lại nhìn Bạch Khâm Vân.
Người sau khoanh tay trước ngực, cười khúc khích nhìn Lâm Bắc Thần.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Bắc Thần nở một nụ cười lương thiện và ngây thơ.
"Sư muội, ta đột nhiên cảm thấy mỗi ngày luyện kiếm cùng ngươi vẫn là rất vui vẻ." "Học trưởng, vừa rồi không phải ngươi nói là luyện kiếm cùng ta rất uất ức sao?" "Không uất ức, không uất ức."
"Thật lòng sao?"
"Thật lòng."
"Được thôi, chúng ta cùng nhau tới thao trường đi." Bạch Khâm Vân nhảy nhót đi trước.
Lâm Bắc Thần mặt chau mày ủ đi sau.
Một sự kết hợp rất kỳ lạ.
Ngay sau đó, cả hai đã đến thao trường.
Còn chưa bắt đầu luyện tập đã nhìn thấy một đám người tụ tập ồn ào trên một sân luyện võ gần đó, mấy chục học viên năm 3 và năm 2 đang xô đẩy nhau, cũng không biết đang tranh cãi về vấn đề gì.
Đánh nhau sao?
Loại trường học lấy việc tu luyện võ đạo làm chủ, xuất hiện các học viên đánh nhau, thực ra cũng rất phổ biến.
Nhưng những cuộc ẩu đả với quy mô lớn như vậy lại không phổ biến.
Lâm Bắc Thần rất ít hứng thú với những chuyện náo nhiệt như vậy.
Hắn đứng ở chỗ giá vũ khí bên cạnh, cầm kiếm trong tay, chuẩn bị bắt đầu công việc giảng dạy.
Bùm!
Một bóng người từ trong đám đông bên cạnh bị đá bay ra ngoài, rơi xuống đất, trượt tới trước mặt Lâm Bắc Thần.
"Các ngươi hiếp người quá đáng..."
Đây là một học viên của lớp tám năm hai, khóe miệng của hắn chảy máu, chật vật đứng lên, nói: "Các ngươi là ghen tị với việc Nhạc sư muội được tiến vào cuộc thi đấu chính thức nên mới cố ý làm khó nàng..."
“Ha ha, chẳng qua chỉ là lật mũ của nàng ta một chút mà thôi, có cái gì to tát đâu chứ?” Một học viên của năm ba cười lạnh nói: “Hơn nữa, Quan sư huynh cũng không biết, khuôn mặt của họ Nhạc kia đã bị huỷ.”
"Đúng vậy......"
"Thật đáng sợ, khuôn mặt đó, giống như có con rết xanh nằm sấp trên mặt..."
"Xấu xí, doạ chết người ta mất."
"Sớm biết xấu xí như vậy, ai mà lật mũ của nàng ta chứ?"
Một nhóm học viên năm 3 cũng lần lượt cười ồ trên nỗi đau của người khác. Bạch Khâm Vân nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.
Nàng vừa nhìn thấy biểu hiện của Lâm Bắc Thần, liền biết hỏng rồi.
Quả nhiên, Bạch Khâm Vân còn chưa kịp nói gì, liền nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ không tình nguyện của Lâm Bắc Thần đột nhiên trở nên u ám, một vẻ mặt hung tợn không chút che dấu hiện ra, sải bước đi về phía đám đông.