Một lúc sau đã đến được Vạn Độc động.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Bắc Thần, tránh né cơ quan trùng trùng, mọi người đã thuận lợi đến tiểu viện bên trong.
Mặt trời chói chang.
Đã là giữa trưa rồi.
Trong căn nhà gỗ, Sở Ngân bị mất đi đôi tay vẫn đang say giấc nồng.
Khí tức của ông ta ổn định, tim đập có lực chứng tỏ đã qua khỏi cơn nguy hiểm.
Cho đến nay, toàn bộ sự việc cuối cùng đã đi đến hồi kết.
"Đúng rồi, có tin tức gì về Bạch Khâm Vân, Hàn Bất Phụ và chủ nhiệm Phan không?"
Sau khi Lâm Bắc Thần khoe khoang một hồi, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần vội vàng hỏi.
Nhạc Hồng Hương nói, "Bạch sư muội và Hàn học trưởng may mắn trốn thoát, đã quay về học viện rồi. Thương thế của Bạch sư muội không đáng ngại, Hàn học trưởng hơi nặng một chút, đang hôn mê, nhưng mà cũng không đáng ngại. Chủ nhiệm Phan bị thương nặng nhất, đã được đưa đến thần điện để điều trị rồi. Tần chủ tế nói cần thời gian khoảng ba ngày mới có thể chữa khỏi."
Là vậy sao?
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn toàn yên tâm rồi.
Sau khi thu dọn một lượt, Vân Mộng Vệ hộ tống đám người Lâm Bắc Thần trở về thành.
Trên đường đi, Vân Mộng Vệ nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt giống như đang nhìn một con quái vật.
Các giáo viên của học viện cũng đều như thể không nhận ra được dáng vẻ của Lâm Bắc Thần.
Cái tên ăn chơi trác táng lớn nhất Vân Mộng thành quả thực đã tạo nên một kỳ tích không thể tưởng tượng nổi.
Không.
Thậm chí có thể nói là thần tích.
Giết chết đoàn mạo hiểm giả sâu mọt, hủy diệt hang ổ của bọn chúng.
Hàng trăm mạo hiểm giả sâu mọt với mũi đao dính máu, ám tiễn như mưa trong Thạch thành, lại không một ai sống sót dưới lòng bàn tay của Lâm Bắc Thần.
Điều càng đáng kinh ngạc hơn nữa là Lâm Bắc Thần sau khi làm được tất cả những điều này, lại không hề bị thương chút nào.
Một người tàn sát cả một thành, chỉ có duy nhất Lâm Bắc Thần! ......
Nhanh chóng xuống núi và đi đến trạm gác ở miệng núi.
Ngồi trên xe ngựa trở về thành, Lâm Bắc Thần đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nói: "Đúng rồi, đội trưởng Trần, đám sơn tặc này đã chiếm cứ Bắc Hoang Sơn lâu như vậy, giết người cướp của, vơ vét tài sản, nhất định đã tích lũy rất nhiều của cải, khi các ngươi quay lại dọn dẹp chiến trường, tìm thấy kho báu của bọn chúng, có thể nào chia cho ta một chút hay không... "
Trần Kiếm Nam nói: "Không thành vấn đề, theo luật pháp của đế quốc, những người có công đầu trợ giúp diệt trộm có thể được lấy một nửa tài sản của bọn trộm."
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy lập tức ngây ngất. Ta yêu đế quốc Bắc Hải.
......
Xe ngựa chạy vào Vân Mộng thành.
Lâm Bắc Thần nghe thấy tiếng hối hả quen thuộc trên đường phố bên ngoài, nhìn thấy từng khuôn mặt tươi cười của những người qua đường và những con đường rộng rãi, ngăn nắp sạch sẽ xung quanh, môi trường sống trật tự ngay ngắn, trong lòng hắn không khỏi cảm khái hơn.
Một bức tường thành ngăn cách hai thế giới.
Trong thành bình yên.
Ngoài thành hỗn loạn.
Một nơi được ngọn lửa trật tự soi sáng và bảo vệ.
Một vùng đất ngoài pháp luật đầy rẫy sự giết chóc xấu xa.
Hắn đột nhiên cảm thấy trong một thế giới võ đạo lạnh lùng, cá lớn nuốt cá bé, tôn trọng kẻ mạnh như vậy, với tư cách là một vương triều phong kiến dưới chế độ hoàng tộc, đế quốc Bắc Hải thực sự đã làm rất tốt về nhiều mặt.
Ít nhất nó đã che chở cho vô số người bình thường.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần nảy sinh một cảm giác đồng cảm với đế quốc Bắc Hải.
"Đúng rồi, những chuyện đã xảy ra trong Bắc Hoang sơn lần này có ảnh hưởng rất lớn. Trước khi phía chính phủ đưa ra phán quyết chính thức, sự tích của ngươi ở trong Thạch thành tạm thời sẽ được giữ bí mật. Đây cũng là để bảo vệ ngươi. Hy vọng ngươi có thể hiểu được."
Lăng Thái Hư chậm rãi nói. "Cái gì?"
Lâm Bắc Thần buột miệng nói ra: "Vậy thì chẳng phải là ta không thể làm ra vẻ được rồi sao?”
Lăng Thái Hư tức giận tát Lâm Bắc Thần một cái ngay tại chỗ, quở trách nói: "Là một kiếm sĩ chân chính thì phải rất mực khiêm tốn, coi hư danh như mây trôi, sao ngươi lúc nào cũng muốn tỏ vẻ vậy chứ? Nhớ năm đó, khi hiệu trưởng ta ở trong quân đội tiền tuyến phía bắc, đã một mình, một ngày chém ba trăm người, giết quan tiên phong, tì tướng, phó tướng, quân giám sát và mười đại cao thủ của đế quốc Cực Quang, buộc ‘Quân đoàn Gấu Trắng’ của đế quốc Cực Quang phải rút lui ba trăm dặm, xoay chuyển tình tình thế, được gọi là ‘Nhất Kiếm Lăng Tiên’. Loại chuyện không mấy quan trọng như vậy, ngươi có từng nghe ta khoe khoang với người khác chưa?”
Lâm Bắc Thần: "..."
Giống như đột ngột hiểu ra điều gì đó.
Trần Kiếm Nam nói: "Thực ra, bạn học Lâm cũng không cần phải lo lắng, công lao của ngươi không ai có thể cướp đi được. Sau khi các bên cùng phối hợp điều tra và xác định, tất nhiên sẽ có phần thưởng cho ngươi."
Lâm Bắc Thần lúc này mới hài lòng.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại ở cổng của học viện Số 3.
Lâm Bắc Thần, Nhạc Hồng Hương và các giáo viên bước xuống xe ngựa.
Lăng Thái Hư không xuống xe mà theo xe ngựa đưa Sở Ngân đang hôn mê đến thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân ở trung tâm thành, mời thầy tế tiến hành các điều trị tiếp theo cho Sở Ngân.
Đứng ở cổng của học viện Số 3, ánh mắt của Lâm Bắc Thần rơi vào khuôn mặt của Nhạc Hồng Hương.
Người sau theo bản năng chỉnh lại mảnh vải đen che mặt nói: "Lâm học trưởng, ngươi vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi trước đi."
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Hắn đã thề sẽ chữa lành mặt cho Nhạc Hồng Hương, nhưng lúc này, dù hắn có an ủi bao nhiêu cũng vô nghĩa, chỉ cần chờ hành động thực tế sau này là được.
Tách khỏi đám người, quay trở về Trúc viện.