Tình cảnh bi thảm ở Trường đấu thú, các viện binh đều nhìn thấy.
Trong đó bao gồm năm minh chủ ở cảnh giới võ sư, tất cả những người chết đều bị chém đầu, đâm thủng tim.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy quả thực khiến rất nhiều Vân Mộng Vệ, người đã từng giết người, từng thấy máu, đều cảm thấy kinh hãi trong lòng, rợn cả tóc gáy.
Tàn nhẫn.
Hung ác.
Chỉ có ma đầu xem mạng người như cỏ rác mới có thể làm ra chuyện như vậy, đúng không?
Rồi sau đó nữa, tất cả mọi người đều choáng váng.
Bởi vì trên đường đi, bọn họ phát hiện ra rằng các mạo hiểm giả sâu mọt trong toàn bộ Thạch thành đều đã chết.
Nhìn bề ngoài, đều là một kiểu chết.
Chém đầu.
Thủng tim.
Hơn nữa có rất nhiều người bị chém đầu, đâm thủng tim sau khi trúng độc.
Sau vài lần Vân Mộng Vệ cũng vô tình bị trúng độc, mọi người mới ý thức được, thì ra toàn bộ Thạch thành không những đã trở thành một tử thành, mà còn trở thành một độc thành.
Người ra tay trong bóng tối, quả thực là khủng khiếp như tử thần. Lâm Bắc Thần biết hạ độc sao?
Không thể nào.
Sau một hồi thảo luận, hầu hết mọi người đều chờ đợi ở khu vực an toàn còn Trần Kiếm Nam, Lăng Thái Hư cùng với một vài cao thủ, ngậm đan tễ giải độc trong miệng, tìm kiếm khắp các nẻo đường, cuối cùng cũng đến đại điện trung tâm.
Thấy cổng đại điện bị cháy đen, các cao thủ trầm mặc một hồi.
Không biết tại sao, bọn họ đột nhiên có chút đồng cảm với những mạo hiểm giả sâu mọt này.
Chết quá thê thảm.
Đương nhiên, điều mà bọn họ lo lắng nhất vẫn là Lâm Bắc Thần.
Sau khi từ trong miệng của Vũ Hồng, biết rằng Lâm Bắc Thần muốn một mình khiêu chiến toàn bộ Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt, tất cả mọi người đều lo lắng cho sự an toàn của Lâm Bắc Thần.
Tiểu tử này cũng quá không biết tự lượng sức rồi đấy?
Khối ung thư của Bắc Hoang sơn này, rất nhiều người đều muốn nhổ bỏ.
Nhưng ngay cả chính phủ cũng không thể nào làm được.
Một tên học viên năm hai nhỏ bé như ngươi muốn làm loại việc này, há chẳng phải là châu chấu đá xe sao?
Kết quả......
Nhìn thấy tất cả các minh chủ, bao gồm cả đại minh chủ Lôi Vô Cực đều đã chết, còn Lâm Bắc Thần lại lén lén lút lút từ phía sau ghế đá bước ra, sau khi mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong đầu đều hiện ra một câu hỏi như vậy ——
Nhiều mạo hiểm giả sâu mọt như vậy, đều bị hắn giết cả sao?
Lời nói của Lăng Thái Hư đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lát, rất thận trọng hỏi: "Giết bọn họ, không phạm pháp chứ? Không phải ngồi tù chứ?”
Trần Kiếm Nam nói: "Những người này đều là tội phạm bị pháp luật truy nã, chết còn chưa hết tội, giết bọn họ cũng không tính là phạm pháp".
Lâm Bắc Thần mắt sáng lên, nói: "Tội phạm? Vậy có tiền thưởng không?"
Trần Kiếm Nam: "......"
Ông ta đột nhiên không muốn trả lời lắm.
"Hiện tại trong thành chưa có treo thưởng."
Một vị Vân Mộng Vệ khác nói.
Nhìn y giáp và khí chất của hắn, chắc hẳn là một cao thủ cùng cấp với đội trưởng Vân Mộng Vệ Trần Kiếm Nam.
"Ồ, là ta đã giết đấy" Lâm Bắc Thần đột nhiên mất hứng nói: "Đám cặn bã này, có một người xử một người, đều đáng chết vạn lần. Ta đã tiễn toàn bộ đại gia đình của bọn họ đoàn tụ, gọn gàng cùng nhau lên đường đầu thai, làm lại con người mới."
Đại gia đình con mẹ ngươi.
Mọi người có mặt, nhìn thấy biểu hiện của Lâm Bắc Thần, đột nhiên suy nghĩ đều có chút rời rạc.
"Ngươi đã làm thế nào vậy chứ?”
Lăng Thái Hư lại hỏi.
"À, chuyện này, nói ra thì dài lắm. Ta đến nơi này, chuẩn bị cứu chủ nhiệm Sở Ngân trước..." Lâm Bắc Thần đột nhiên có hứng thú, đang định khoe khoang về sự tích anh hùng của mình.
Nhưng vừa nhắc tới Sở Ngân, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, chủ nhiệm Sở vẫn còn được ta sắp xếp ở Vạn Độc động, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào rồi, chúng ta đi đón ông ấy trước, vừa đi vừa nói chuyện."
Mọi người vừa nghe Sở Ngân vẫn còn sống cũng đều vui mừng khôn xiết.
Trên đường đến Vạn Động động, Lâm Bắc Thần khua tay múa chân, mặt mày hớn hở, giống như một thuyết thư tiên sinh thuật lại toàn bộ câu chuyện một cách hoàn chỉnh.
Đám người Lăng Thái Hư đều sững sờ.
Cái này cũng quá dễ dàng rồi đấy.
Ngay cả Nhạc Hồng Hương, người vì Lâm Bắc Thần mà nóng ruột nóng gan, gầy gò hốc hác đi, đột nhiên cũng cảm thấy rằng những lo lắng của mình dường như hoàn toàn là thừa thải.
"Ngươi chỉ đọc qua Vạn Độc Tường Giải Thiên đó một lượt, đã học được cách dùng độc, có thể phân biệt được tất cả độc dược sao?"
Lăng Thái Hư không thể nào tin nổi hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều biết, ta là một thiên tài, đây là một sự thật không thể chối cãi."
Lâm Bắc Thần không biết xấu hổ đáp.
Mọi người đều im lặng.
Trước đó, mọi người đều biết rằng hắn là một tên não tàn. Nhưng bây giờ...hắn quả thực rất xứng với hai từ thiên tài.
Không lẽ não tàn và thiên tài thực sự là hai mặt của một đồng tiền vàng, tồn tại đồng thời sao?