Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 248: Lăng Trì




"Ôi, thiếu gia của ta, tổ tông của ta, người cuối cùng đã trở về rồi!"

Vương Trung nhìn thấy Lâm Bắc Thần, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

"Đồ chó má, đừng diễn nữa."

Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng đá một cước vào mông của lão quản gia, nói: "Mau đi chuẩn bị nước nóng, thiếu gia ta muốn đi tắm..."

Bị đá xong, Vương Trung với vẻ mặt sảng khoái, như thể vừa uống một viên định tâm đan, liên tục cười nói: "Đã chuẩn bị trước cho người rồi, vẫn là hai tỳ nữ xinh đẹp đã hầu hạ người tắm lần trước, thiếu gia người có hài lòng không?"

Trong đầu của Lâm Bắc Thần ngay lập tức hiện lên hình ảnh hai thiếu nữ xinh đẹp thân mặc lụa mỏng đã xoa bóp cho mình lần trước.

Chậc chậc.

Nếu như bọn họ tiếp tục quyến rũ bổn thiếu gia... Hình như có thể thử bí tịch mới học được rồi. Lâm Bắc Thần sớm nắng chiều mưa một lúc.

Hắn ném ánh mắt hài lòng về phía Vương Trung rồi nói: "Đúng vậy, người làm việc càng ngày càng hiểu tâm tư của ta, he he, hai cô nương lần trước rất bóng mướt, cứ để bọn họ làm đi..."

Đương nhiên, điều này là để duy trì nhân cách ăn chơi trác táng.

Dù sao thì Lâm Bắc Thần vẫn muốn bảo vệ trinh tiết của mình cho mười mấy bạn gái cũ được chứng nhận không chính thức trên trái đất.

Nhưng chính vào lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: "Bạn học Lâm, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi."

Một người trẻ tuổi với khuôn mặt trắng nõn đẹp trai, từ con đường nhỏ ở phía xa của rừng trúc chậm rãi bước tới.

Người trẻ tuổi có mái tóc đen dài, dày như thác nước, trông dáng vẻ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, thân mặc bạch y không dính một chút bụi trần, sạch sẽ như tuyết, thân hình tuy gầy nhưng không hề yếu ớt, eo lưng thẳng tắp như giáo, hai vai bằng phẳng, lông mày rậm nhập vào tóc mai, đôi mắt phượng uy phong lẫm liệt, ngẩng mặt bước tới, khoảng cách mỗi bước chân đều giống như đã dùng một cái thước tinh vi nhất để đo đạc, hoàn toàn giống nhau.

Khi người này đến gần, Lâm Bắc Thần cảm thấy như thể một đội quân Thiết Huyết trăm người có huấn luyện đang nghiền áp về phía mình.

"Ngươi là......"

Lâm Bắc Thần lập tức nảy sinh cảnh giác trong lòng.

Hắn cảm thấy người này có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra.

"Ta tên Lăng Trì."

Người thanh niên nói năng thận trọng: "Có lẽ ngươi không biết ta, nhưng chắc là biết muội muội của ta. Nó tên Lăng Thần."

Hả?

Đại cữu ca?

Chẳng trách lại cảm thấy quen mặt.

Vẫn là có chút giống với Thành chủ Lăng Quân Huyền.

Lâm Bắc Thần liền bàng hoàng, sau đó trong lòng như có hàng vạn con ngựa gào thét băng qua.

Hắn thực sự muốn dùng một cước đá chết đồ chó má Vương Trung này.

Chết tiệt, ngươi không biết thiếu gia ta là một chính nhân quân tử có đạo đức cao giống như Liễu Hạ Huệ, ngồi mà trong lòng không loạn hả? Sắp xếp tỳ nữ cái gì chứ, còn nói cái gì mà hai người lần trước kia...

Lão tử phải giải thích thế nào với đại cữu ca đây?

Bên ngoài học viện Số 3. Con đường thứ ba.

Hội Tân tửu lâu, ở phòng riêng trên tầng ba.

Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngồi bên cửa sổ, nhìn Lăng Thần đang ngồi ở ghế đối diện một lượt từ trên xuống dưới với vẻ thích thú.

Anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai lạ thường nhưng lãnh đạm như băng này tạo cho hắn cảm giác giống như một cỗ máy, từng giờ từng khắc đều đang vận hành chính xác, cho dù là đi, đứng hay ngồi, cơ thể đều luôn thẳng tắp, như thể không bao giờ có lúc thư giãn.

Lăng Quân Huyền, thành chủ của Vân Mộng thành, dưới gối có hai nam một nữ. Trưởng tử Lăng Trì, thứ tử Lăng Ngọ, tiểu nữ nhi Lăng Thần.

Ba người này được gọi là hai long một phượng.

Đều có tài năng tuyệt đỉnh, Thiên Kiêu giống như trăng sao.

Trong hai mươi năm qua, ở Phong Ngữ hành tỉnh có bốn người trẻ tuổi đã khiến cho các Thiên Kiêu kỳ tài cùng thời đại đến cả thở mạnh cũng không dám, giống như chìm vào tuyệt vọng, tất cả phong thái tài hoa đều bị bốn người này che phủ.

Người đầu tiên là Vệ Danh Thần. Người thứ hai là Lăng Trì. Người thứ ba là Lăng Ngọ.

Người thứ tư là Lâm Thính Thiền.

Vệ Danh Thần hiện tại đang ở Bạch Vân thành.

Lăng Trì và Lăng Ngọ dốc sức cho phía quân đội của đế quốc. Lâm Thính Thiền không rõ tăm tích.

Những câu chuyện về xếp hạng này, giống như diễn nghĩa, đã được truyền miệng nhau ở Vân Mộng thành, là nguồn cảm hứng cho rất nhiều thuyết thư tiên sinh, mưa dầm thấm đất, Lâm Bắc Thần ít nhiều cũng biết được một chút.

Cho nên, khi đối mặt với Lăng Trì, trong lòng hắn tràn đầy hiếu kỳ.

Vị Thiên Kiêu đứng thứ hai của Phong Ngữ hành tỉnh này, đến tìm mình là vì cái gì chứ?

Cũng là vì Lăng Thần sao?

Có phải là sẽ trực tiếp ném một vạn tiền vàng vào mặt hắn, sau đó lạnh lùng nói một câu ‘Đồ cặn bã nhà ngươi tránh xa muội muội ta một chút’, hay là trực tiếp đe dọa ‘Nếu ngươi còn dám nhìn muội muội ta một cái, ta sẽ đánh gãy cái chân chó của ngươi, móc mắt của ngươi'?

Nếu như thật sự là như vậy...

Lâm Bắc Thần suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc, cảm thấy bản thân nên khiêm tốn chấp nhận lời đề nghị của Lăng Trì.

Nếu như thật sự có một vạn tiền vàng, vậy thì hắn sẽ càng thành tâm mà chấp nhận hơn.

Đại đạo từ tâm.

Làm ra vẻ cũng phải phân đối tượng.

Trong khi Lâm Bắc Thần đang nhìn Lăng Trì, Lăng Trì cũng đang quan sát Lâm Bắc Thần.

Hắn đã từng nghe đến tên của Lâm Bắc Thần.

Thân là một quân nhân, cũng giống như rất nhiều ngôi sao mới trong quân đội của đế quốc Bắc Hải, hắn đã từng là người ủng hộ và sùng bái trung thành của ‘Chiến Thiên Hầu’ Lâm Cận Nam.

Bởi vì vị này là một trong mười đại danh tướng của đế quốc, là quân thần duy nhất của đế quốc có xuất thân thường dân, không nhờ vào tổ tiên ban cho mà dùng sức mạnh của bản thân, dùng nắm đấm để tạo ra danh tiếng to lớn như vậy. Trước năm nay, Lâm Cận Nam đơn chiến bất bại, dụng binh như thần, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ thua trận.

Càng huống hồ, Lâm Cận Nam cũng giống như hắn, đều xuất thân từ Vân Mộng thành.

Bởi vì sùng bái Lâm Cận Nam, cho nên hắn biết đến Lâm Bắc Thần.

Trước ngày hôm nay, Lăng Trì còn cảm thấy sự tồn tại của Lâm Bắc Thần là khuyết điểm duy nhất bên cạnh vị anh hùng hào quang muôn trượng Lâm Cận Nam này.

Mãi cho đến khi hắn ở bên ngoài Trúc viện nhìn thấy Lâm Bắc Thần, quan điểm này liền lập tức thay đổi.