Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 245: Nhiều tài không sợ thiệt




Lâm Bắc Thần không chút do dự bảo Tiểu Cơ quét hình, trong kho ứng dụng của điện thoại, đã tạo ra APP Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật.

Nhưng khi tải xuống, mới phát hiện thì ra chiến kỹ cấp tam Tinh này yêu cầu lưu lượng Huyền khí là 40G, đã vượt quá tổng lượng Huyền khí 35G hiện có của hắn.

"Bỏ đi, cũng không gấp, đợi ta nâng cao thêm một tiểu cảnh giới nữa, đạt đến cảnh giới võ sư cấp hai thì có thể tải xuống rồi."

Lâm Bắc Thần có tâm trạng rất tốt.

Một cuốn khác là Bách Bộ Phách Thần Chưởng, lật xem sơ lượt một lúc, sau khi đọc xong phần chú thích trong đó, phát hiện nó cũng là một chiến kỹ rất mạnh, trình độ cấp tam Tinh, hơn nữa rất hoàn chỉnh, có giá trị không nhỏ.

"Đáng tiếc, nó không phải kiếm thuật."

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc liền cất giữ nó trong "Baidu Netdisk".

Trên người Đại minh chủ không có thứ đáng giá nào khác.

Lâm Bắc Thần lại sờ mó trên cơ thể của những người khác trong đại điện. Một chút thu hoạch.

Tính cả tài vật trên người Đại minh chủ, tổng cộng có khoảng 190 đồng tiền vàng.

Một số đồ chơi kỳ lạ cổ quái khác, Lâm Bắc Thần thậm chí còn không thèm bận tâm.

Ví dụ, cái tên giả chết bị Lâm Bắc Thần chém chết cuối cùng này, hóa ra lại là đoàn trưởng của Binh đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm năm xưa, trên người có một số tín vật và một chút ít tiền vàng.

Ngoài ra, còn có một cuốn bí tịch tên là Ba mươi sáu thức Đồng Huyền tử thuật phòng the, nội dung trên đó sống động như thật, có một số chỗ không thể diễn tả được.

"Oái, cái thứ thối nát không biết xấu hổ, lại có thể mang theo thứ đồ chơi này bên mình, chẳng trách lại dạy ra loại đồ đệ nhập ma như Thẩm Phi, bị thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân truy sát... lão lưu manh."

Lâm Bắc Thần khinh thường chửi rủa một câu, sau đó cũng dùng điện thoại quét ảnh cuốn bí tịch này, một APP đã được tạo ra trong kho ứng dụng, tiêu hao lưu lượng khoảng 1G và tải nó xuống.

Nhiều tài không thiệt sợ thiệt ấy mà.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Lâm Bắc Thần đang định rời khỏi đại điện, đi đến Vạn Độc động để chăm sóc Sở Ngân, nhưng đúng lúc này, ở bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

"Sao lại còn sơn tặc chưa bị giết chứ?" Hắn vô cùng kinh ngạc.

Nhấc kiếm lên.

Lặng lẽ nấp sau ghế đá.

Trước tiên trốn đã rồi nói sau.

Đáng tiếc độc dược đã vung hết rồi.

Nếu không, có thể vung độc đánh bất ngờ, chắc chắn có thể ám toán được mấy người.

Hắn đang cảm khái, vù vù vù, trong tiếng xé gió, mười mấy bóng người đã tiến vào trong đại điện.

"Mọi người cẩn thận, trong điện này vẫn còn có độc thừa... Hả?"

Một người lớn tiếng nói, giọng nói còn chưa dứt, đột nhiên lại kinh ngạc hét lên một tiếng.

Lại nhìn thấy Đại minh chủ đã chết một cách thê thảm trên ghế đá. "Người đều chết cả rồi à?"

"Lại có thể giết sạch toàn bộ Thạch thành."

"Có tìm thấy Lâm Bắc Thần không?"

Mấy giọng nói lần lượt vang lên.

Lúc này, Lâm Bắc Thần đang nấp ở sau ghế đá mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì hắn đã nghe ra, người nói chuyện cuối cùng, bất ngờ chính là Nhạc Hồng Hương, người đã quay về Vân Mộng thành để cầu cứu viện.

Cứu binh đã đến rồi.

Mặc dù những cứu binh này chỉ giống như nhân viên bến cảng trong phim Cảnh sát bắt cướp ở trái đất, mỗi lần đều là khi bụi bặm đã lắng xuống mới thong dong đến muộn, nhưng cuối cùng cũng đã đến rồi.

An toàn rồi.

Hắn ho khan một tiếng rồi từ sau ghế đá bước ra.

"Là ai?"

Cảm nhận được động tĩnh, mọi người trong thần điện đều kinh động.

"Hì hì hì, chư vị, không cần căng thẳng, không phải kẻ xấu đâu, là ta, người nghĩa hiệp, dũng cảm, đẹp trai vô song.”

Lâm Bắc Thần cười khúc khích chắp tay, nói: "Đội trưởng Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Trong đại sảnh, người đầu tiên xông vào chính là Trần Kiếm Nam-trung đội trưởng của Vân Mộng Vệ, người đã canh gác doanh trại trong vòng dự tuyển của Cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá.

Ngoài ra, còn có sáu cao thủ của Vân Mộng Vệ.

Lăng Thái Hư, hiệu trưởng của học viện Số 3, mấy vị giáo viên và Nhạc Hồng Hương- người đang đeo mặt nạ vải đen.

"Lâm học trưởng!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Bắc Thần, Nhạc Hồng Hương vô cùng kinh ngạc và vui mừng, trực tiếp lao tới.

Lâm Bắc Thần mỉm cười dang rộng vòng tay.

Nhưng khi Nhạc Hồng Hương tới gần, nàng đã kiềm chế được cảm xúc của mình, đột ngột dừng lại, mặc dù không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt nhưng trong giọng nói khó giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng tột độ, nói: "Tốt quá rồi, ta biết mà, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì... "

Lâm Bắc Thần ngượng ngùng thu tay lại.

Tình tiết này không hợp lý. Lúc này, thiếu nữ không phải nên nhảy bổ vào vòng tay của mình, vui mừng đến phát khóc sao?

"Tiểu tử thối, ngươi đừng nói với ta, người trong thành này đều là ngươi giết đấy chứ?”

Bóng dáng của Lăng Thái Hư thoắt một cái đã tiến lại gần, nhìn Lâm Bắc Thần một lượt từ trên xuống dưới.

Trước đó, khi mọi người tìm thấy Vũ Hồng, cậu bé và mười mấy người vô tội khác đang ẩn nấp trong bóng tối ở trường đấu thú của Thạch viện, từ miệng của Vũ Hồng bọn họ đã đại khái biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trong trường đấu thú.

Nhưng bọn họ đều có chút không dám tin.

Một học viên năm hai của học viện Sơ Cấp, có thể có thực lực để đánh giết nhiều mạo hiểm giả với kinh nghiệm thâm niên và thủ đoạn độc ác như vậy sao?