Đêm qua hắn thuận lợi tiễn Trần Vạn Niên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ tới sau một đêm lại xảy ra thảm hoạ như vậy.
Đến lúc hắn phát hiện thì xác chết chất thành đống, vô số lâu la trúng độc, cả Thạch thành giống như ‘bệnh nguy kịch’, không thể xoay chuyển được nữa. Ngay cả bản thân cũng trúng độc.
Hắn thực sự không nghĩ ra rốt cuộc là kẻ địch nào, lại có thể sử dụng thủ đoạn độc ác như thế để đối phó với bọn hắn, gần như xóa sổ toàn bộ Bắc Hoang sơn liên minh mạo hiểm giả chỉ sau một đêm.
Kẻ thù nhất định mạnh và đông.
Trốn lại trốn không thoát, vì thế hắn quyết định giả chết, ai biết được đã nham hiểm như vậy rồi mà vẫn bị mắc lừa.
Lâm Bắc Thần đứng bên cạnh cửa đá, chuẩn bị có gì bất thường thì chạy liền.
“Là các ngươi tính kế với lão tử trước.” Hắn hét lên: “Ta đây chỉ là ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu.”
Đại minh chủ cười lạnh nói: “Chỉ dựa vài vai diễn nhỏ như ngươi cũng xứng ăn miếng trả miếng lão phu sao? Bảo người xúi giục sau lưng ngươi cùng đồng bọn của ngươi xuất hiện đi, nếu là anh hùng, thì đánh nhau trực diện đi.”
“Ngươi anh hùng cái rắm.” Lâm Bắc Thần khinh thường mắng: “Tội ác của ngươi ngập trời, chồng chất, không bằng một cái rắm, ngươi chỉ là một cái đồ trang bị nổ mà tồn tại thành BOSS cuối mà thôi.”
Ánh mắt Đại minh chủ nhàn nhạt nhìn Lâm Bắc Thần, hắn không hiểu những lời của tên tiểu tặc này có nghĩa là gì, nhưng cũng không quan trọng.
Vù!
Đại minh chủ đột nhiên từ trên thạch toạ bay đến, thân hình cực nhanh, hóa thành một tia chớp, bay đến trước mặt Lâm Bắc Thần, trực tiếp đánh ra một chưởng.
Người chưa tới mà lực chưởng đã tới, giống như cuồng long tấn công bất ngờ.
Lâm Bắc Thần thi triển Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ, ngay lập tức tránh ra.
Nhưng Đại minh chủ tốc độ nhanh hơn, ngay khi tiếp đất, bóng dáng di chuyển nhanh như chớp, cách một mét trước mặt hắn, trực tiếp chưởng một chưởng lên vai trái Lâm Bắc Thần.
Ầm!
Lâm Bắc Thần bay ngược ra sau, đập vào cửa đá thứ ba.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy truyền đến, nửa bả vai như thể bị đánh nát, vô cùng đau đớn.
“Thực lực kém như vậy có xứng đấu với lão phu không? Đại minh chủ đánh thành công một đòn, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Tên khốn kiếp chết dẫm nhà ngươi.”
Lâm Bắc Thần liên tiếp cho mình hai ngụm, vết thương nhanh chóng khôi phục, giọng căm hạn nói: “Lão cẩu, hôm nay ta nhất định phải để cho gia đình ngươi đoàn tụ, ngăn nắp.”
“Tiểu tạp chủng, chết đi.” Đại minh chủ hờ hững, thân hình di chuyển nhanh như chớp, thay hình đổi vị, lại đánh ra một chưởng.
Lâm Bắc Thần gầm lên: “Nghịch Thuỷ Hàn... Giết.”
Hắn vừa ra tay, đã sử dụng sát chiêu mạnh nhất. Sóng xuất hiện trong không khí. Tiếng sóng triều ầm ĩ.
Bùm!
Chưởng cùng kiếm giao nhau, năng lượng khủng bố bùng nổ ra bốn phía.
Lâm Bắc Thần bay ngược ra ngoài, lại lần nữa đập vào cửa đá, lưng và cột sống dường như đều bị gãy, toàn thân tê liệt.
“Lão già mạnh thật.” Lâm Bắc Thần trong lòng lẩm bẩm.
Hắn trực tiếp liên tục thi triển Thuỷ Hoàn Thuật, nuốt ba bốn ngụm vào, vầng sáng màu xanh thẳm lơ lửng trên đầu, sự đau đớn nhanh chóng tiêu tan.
Phía đối diện, Đại minh chủ chấn động, lui ba bước.
“Hả, tên tiểu tặc này nắm giữ loại kiếm thuật cấp tinh ư?”
Hắn sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng: “Hơn nữa sức mạnh của cơ thể cùng Huyền khí lực bột phát, còn mạnh hơn rất nhiều so với bề ngoài... Đây là đại gia tộc nào bồi dưỡng ra một người nối nghiệp như này?”
Trong lòng đang nghĩ thì Lâm Bắc Thần đã nhào lên rồi.
Nhìn thấy thân pháp ma quái u hồn của đối phương, trong lòng Lâm Bắc Thần rất rõ nếu xoay người bỏ chạy chỉ sợ là chạy không tới mười bước đã bị chém chết tại chỗ rồi.
Ngõ hẹp gặp nhau thì người dũng cảm sẽ thắng.
Đồng thời, một giai điệu hào hùng, hào sảng đột nhiên vang lên trong hội trường mà không hề báo trước.
“Vô địch là như thế, cô đơn như thế, vô địch như thế, trống rỗng cỡ nào...”
Ứng dụng trình phát nhạc NetEase Cloud Music mở ra, BGM trực tiếp được phát.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy toàn thân hừng hực nhiệt huyết, Huyền khí bắt đầu điên cuồng, đồng thời, thể lực cả người giống như thủy triều dâng lên, bắt đầu hiện ra một loại bộc phát tăng vọt.
“Lại tiếp cho ta một Nghịch Thuỷ Hàn.” Lâm Bắc Thần hét lên.
Tay trái hắn cầm Trịnh Y Kiếm, tay phải cầm Đa Lan, giống như chó điên lao về phía trước.
Đại minh chủ đã nhận ra sự thay đổi của Lâm Bắc Thần, trong mắt sự lạnh lẽo tăng vọt, sát khí như thiêu đốt, âm u nói: “Trước tiên đưa tiểu tắc ngươi lên đường đã, sau đó sẽ giết đồng đội của ngươi, đụng vào Bắc Hoang sơn liên minh mạo hiểm giả của ta, nhất định tru di.” Hắn bày ra song chưởng liên hoàn nhào tới.
Trong hư không, chưởng ấn dày đặc màu vàng cam giống như thiên thạch đang nhảy múa, đánh không khí sụp đổ, gió mạnh vỡ tan, vồ vào Lâm Bắc Thần.
Rầm rầm ầm!
Bóng kiếm cùng chưởng ấn không ngừng va chạm.
Lâm Bắc Thần lại bị đánh bay ra ngoài, nhưng lúc người ở trên không trung, hắn đã liên tục cho mình bốn thuật Thuỷ Hoàn rồi, một lớp vòng tròn màu xanh thẳm có đường kính hơn một mét trên đỉnh đầu, liên tục giúp hắn điều trị và phục hồi sức mạnh thân thể.
Lần này, hắn đụng phải bức tường đá của đại điện, thay vì cảm giác đau đớn, hắn lại cảm thấy một loại tê dại.