Không thể nào. Những chỗ khác, hắn đều đã quét qua một lần rồi, ngoại trừ Tứ minh chủ, Ngũ minh chủ, Nhị minh chủ bị hắn giết, thì ba tên minh chủ còn lại đều chưa xuất hiện, bọn họ nhất định đều đang ở trong đại điện.
Hắn cũng bắt lấy mấy tên lâu la hỏi rồi, ít nhất thì Đại minh chủ ngày thường đều sinh hoạt trong đại đại, làm sao có thể không ra được?
Lâm Bắc Thần đứng ở cổng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tiếp tục rắc chất độc.
Rắc tất cả Thiên Hương Tam Tiếu Tán cùng Long Huyết Trùng Tề vào trong đại điện, sau đó đem một ít củi từ nơi khác đến, chất thành đống ở cổng rồi trực tiếp châm lửa đốt, khói dày đặc cuồn cuộn theo hướng gió thổi vào trung đại điện.
“Mẹ kiếp, ta không tin các ngươi không ra.” Lâm Bắc Thần không muốn xông vào đại điện, nhỡ bên trong có cơ quan hay có mai phục thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
“Đại gia, trước tiên để đạn bay đã.” Lâm Bắc Thần cầm kiếm, bắt đầu đi lang thanh xung quanh các chỗ khác trong Thạch thành.
Trên đường đi, chỉ cần gặp phải đám mạo hiểm giả còn sống hay đang chạy loạn, sống dở chết dở, đều trực tiếp chém, một kiếm ở tim, một kiếm chặt đầu, đảm bảo rằng dịch vụ đầu thai đủ điều kiện một trăm phần trăm, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ khách hàng nào.
Một tiếng sau, Ma Quật của đám sâu mọt mạo hiểm giả này gần như đã trở thành một thành phố chết. Hoặc bị độc, hoặc bị giết, dù sao tất cả họ đều bị Lâm Bắc Thần giết.
Cũng may có được điều này là nhờ có rất nhiều độc dược mà ‘Vạn Độc lão tổ’ đã dày công điều chế.
Rất nhiều mạo hiểm giả căn bản còn chưa nhìn thấy mặt Lâm bắc Thần mà đã chết rồi.
Khi Lâm Bắc Thần trở lại cổng đại điện, ngọn lửa đã tắt, cổng đá đại điện đều bị cháy đen.
“Chẳng lẽ không có ai thật?” Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng tự cho mình ăn một chục ngụm, đỉnh đầu xanh ngắt, sau đó trong miệng ngậm hai viên Vạn Độc Dịch Tích Đan, tay cầm kiếm đi vào trong.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định mạo hiểm vào xem, ngoài việc muốn giết tất cả mọi người trong đó, hắn còn thèm muốn chút ‘tài sản’ của Đại minh chủ.
Với tư cách là trùm cuối trong phó bản này, Đại minh chủ chắc hẳn không nghèo đúng không? Chỉ cần giết được Đại minh chủ, lại có thể phát tài rồi.
Đi vào đại điện, bên trong yên tĩnh.
Phía sau cánh cửa thứ nhất, có mấy tên mạo hiểm giả nằm la liệt, tất cả đều đã chết, cơ thể đã bị cháy đen, hẳn là trúng độc mà chết.
Lâm Bắc Thần không ngần ngại đâm một kiếm vào tim, sẵn chặt đầu.
Sau khi chém xong liền tiếp tục đi tiếp.
Đại điện sâu thẳm, tổng cộng có bốn cổng, sau mỗi cánh cổng đều có thi thể bị trúng độc chết.
Mãi đến sau cánh cửa cuối cùng, liền nhìn thấy một đại sảnh giống như Tụ Nghĩa Đường, có vài người nằm ngổn ngang, nhìn quần áo của họ thì địa vị chắc không thấp, tất cả đều chảy máu thất khiếu mà chết.
Là dấu hiệu của trúng độc.
Đồng thời, trên bậc thang thứ mười hai có một ngai vàng được chế tác tinh xảo.
Trên ngai vàng một bóng đen ngồi cứng ngắc, là một ông già vạm vỡ khôi ngô với mái tóc hoa râm mà hắn đã nhìn thấy đêm qua, khuôn mặt méo mó vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn, đã tắt thở.
“Hả?” Lâm Bắc Thần cảm thấy bất ngờ.
Toàn bộ đều đã chết? Ta còn không dùng sức mà tất cả đều ngã xuống rồi?
Đây là bị đầu độc chết đúng không? Lâm Bắc Thần cảm thấy bất ngờ,
Bị chất độc trong nước đầu độc chết? Hay bị độc thổi từ cửa đại điện vào? Đường đường là Đại minh chủ, sẽ chết lãng xẹt như vậy sao?
Không có lệnh bài.
Lâm Bắc Thần leo lên bậc thang để quan sát kỹ hơn.
Đúng lúc này đột ngột xảy ra một chuyện.
Đại minh chủ vốn đã tắc thở, khuôn mặt cứng ngắc thì đột nhiên mở to hai mắt, như ác linh hoàn hồn, song chưởng như tia chớp đánh ra, hung hăng đánh vào ngực Lâm Bắc Thần.
Bùm!
Sức mạnh của song chưởng trực tiếp đánh Lâm Bắc Thần thành tro bụi.
Chưởng kình vẫn chưa suy giảm, đánh ra ba mươi mét, ầm một tiếng trên cửa đại điện, làm chính điện rung chuyển dữ dội, như thể một trận động đất.
“Ha ha ha...” Đại minh chủ cười rộ lên.
Nhưng tiếng cười rất nhanh đã dừng lại, bởi vì hắn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lâm Bắc Thần vừa bị đánh thành tro, không đổ một giọt máu nào, khi chưởng lực chạm tới, lại chưa truyền đến cảm giác đã chạm vào.
Chuyện gì đã xảy ra? Đại minh chủ khẽ nhíu mày.
“Lão già nhà ngươi, quả nhiên là giả chết.” Một giọng nói phát ra từ cửa đại điện. Lúc này, Đại minh chủ mới khiếp sợ nhìn lên, một bóng người giống hệt thanh niên đã bị hắn đánh thành tro trước đó, đang từ phía sau cửa đại điện đi ra.
Không phải Lâm Bắc Thần thì còn ai nữa?
“Đồ chó già ngươi, thật đúng là không có một chút nhân tính, một thiếu niên tuấn mỹ vô song, hiền lành chất phác, dung mạo như ngọc, nam tử vô song trong thiên hạ như ta... Ngươi lại nỡ đánh lén?” Lâm Bắc Thần chửi ầm lên.
Hắn lo lắng có âm mưu vì thế mới dùng hình chiếu 4D, chiếu ra một người giống mình để vào đó.
Cũng may lão già kia ở bên trong giả chết, để tránh rút dây động rừng, không cẩn thận cảm nhận khí tức, dùng sức kìm lại, nên không phát hiện hình chiếu giả, trực tiếp ra tay, vì thế ngay lập tức bị phơi bày.
Đại minh chủ dần bình tĩnh lại, hắn ngồi ở trên thạch toạ, giống như đang nhìn kẻ thù giết cha, lạnh lùng nói: “Tiểu tặc, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại là kẻ thù của Bắc Hoang sơn liên minh mạo hiểm giả ta?”