Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 238: Đại điện không một bóng người




Lâm Bắc Thần bước ra khỏi thạch viện, gặp một số tên mạo hiểm giả, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, mũi miệng đều chảy máu.

“Cứu mạng...”

“Trong nước có độc.” Đám sâu mọt kêu thảm thiết.

Trong miệng Lâm Bắc Thần ngậm một viên Vạn Độc Dịch Tích Đan, trực tiếp chào đám người này bằng mấy nhát kiếm vào mặt, trực tiếp chém té mấy tên này xuống đất.

Hắn ở trên con đường hỗn loạn này, đụng phải đám mạo hiểm giả đang hoảng sợ đều chém một kiếm. Bất cứ nơi nào đi qua, xác người đầy rẫy.

Có nhiều nơi đã thấy thi thể trúng độc của mạo hiểm giả, vừa ra khỏi phòng đã chết vì trúng độc, ngã xuống ngưỡng cửa.

Lâm Bắc Thần bắt đầu phóng hỏa trong Thạch thành.

Mặc dù ngọn lửa không dữ dội vì nhiều công trình bằng đất và đá, nhưng làn khói dày đặc vẫn khiến Thạch thành vốn đã hỗn loạn càng thêm lộn xộn.

“Vân Mộng Vệ đánh tới rồi.”

“Đại kiếp nạn tới rồi.”

Lâm Bắc Thần vừa hét lên vừa điều khiển trợ thủ màn hình di động, chiếu hình những binh sĩ Vân Mộng Vệ trong thành vài lần.

Sau một phen các thao tác châm ngòi thổi gió này, sào huyệt của đám mạo hiểm giả sâu mọt đã hoàn toàn chìm vào hỗn loạn không thể ngăn chặn.

“Đừng hoảng loạn, đừng hoảng loạn.” Một tiếng hét vang lên.

Sau đó nhìn thấy một cường giả cảnh giới võ sư vọt lên một thạch lâu, hét lên khống chế bọn lâu la, đồng thời ánh mắt quét qua, chính xác bắt được bóng dáng của Lâm Bắc Thần, rút kiếm trực tiếp nhảy xuống, đâm ra một kiếm.

Huyền quang màu đỏ thẩm lưu chuyển khắp người, kiếm khí như cầu vồng, đây là một cường giả minh chủ.

“Đến đây.” Lâm Bắc Thần hét lên, thi triển Vân Trung Phi Vũ.

Hắn bay lên không trung, tay phải cầm Đa Lan Kiếm, tay trái Trịnh Y Kiếm, nghênh đón.

Không phải chỉ là cao thủ cảnh giới võ sư thôi sao? Sợ cái rắm ấy, lão tử cũng là cảnh giới võ sư.

Chư Thuỷ Kiếm Pháp hợp sinh sát chiêu Nghịch Thuỷ Hàn trong nháy mắt thôi động, có tiếng nổ lớn của thuỷ triều trên không trung, Huyền khí ảo ảnh bí ẩn như những con sóng hỗn loạn ập vào bờ.

Leng keng leng keng!

Tiếng trường kiếm đập vào nhau dày đặc, trong không trung nổ ra từng đốm lửa loá mắt.

Bóng người giao nhau, hai người đều ngã xuống đất.

Vai trái, thắt lưng, bụng, ba chỗ của Lâm Bắc Thần đều bị kiếm chém, máu loãng giống như suối chảy ra.

Mà cao thủ cảnh giới võ sư kia không thấy có vết thương nào trên người.

“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?” Tên này cứng đờ xoay người, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần không để ý đến, bởi vì ba vết thương đều chảy máu, hắn đau đớn đổ mồ hôi lạnh, nhe răng nói: “Mẹ nó, đau chết mất...”

Hắn vội vàng đưa Trịnh Y Kiếm qua tay trái, giơ tay ném một chiêu Thuỷ Hoàn ra cho mình một ngụm.

Miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Lúc này, ở cổ của cường giả cảnh giới võ sư bỗng nhiên máu bắn ra tung toé, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô giống như dã thú kêu, vứt kiếm trong tay ra, hai tay che cổ họng, như thể làm vậy có thể ngăn máu phun ra, khôi phục lại sinh mệnh đang sắp tàn của mình.

Một kiếm, chỉ một kiếm mà thôi, tên này đã bị giết chết.

Cho dù ở khoảnh khắc ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, ý thức cuối cùng của tên này vẫn đang nghĩ: Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tại sao lại đẹp trai như vậy?

Lâm Bắc Thần uống vài ngụm liên tiếp, vết thương hoàn toàn khép lại

Hắn sải bước tiến đến, vung Đa Lan Kiếm lên chém đầu tên cao thủ cảnh giới võ sư này, sau đó lại đâm thủng tim, chắc chắn tên này hoàn toàn chết mới đeo bao tay da vào, bắt đầu lục lọi trên người hắn.

“Không hay rồi, Nhị minh chủ bị người khác giết rồi.”

“Nhị minh chủ mất đầu rồi.”

“Vân Mộng Đệ đánh tới rồi.”

Đám lâu la từ xa nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh hồn, căn bản không dám lại gần, quay đầu bỏ chạy, vừa khóc vừa kêu gào thảm thiết.

Ít phút sau.

“Mẹ nó... Lại là một tên nghèo kiết xác.” Lâm Bắc Thần tức giận đỏ cả mặt.

Nhị minh chủ? Hoá ra tên này là Nhị minh chủ, nhưng tại sao lại nghèo đến vậy? Chỉ có bảy mươi tám tiền vàng.

Những thứ đồ lộn xộn khác, một số chiến kĩ không hoàn thiện, còn có binh khí linh tinh... Đều là thứ vớ vẩn, chúng chẳng lọt vào mắt của Lâm Bắc Thần một chút nào.

“Mẹ nó, quá nghèo, nghèo như vậy sao lại không biết xấu hổ mà làm Nhị minh chủ hả?” Lâm Bắc Thần buồn bực mắng.

“ ‘Quái vật ưu tú’ ở nơi này, tỷ lệ giàu có quá tồi tệ.

Nhưng mà chém chết Nhị minh chủ khiến sự tự tin của Lâm Bắc Thần tăng hơn nhiều.

Xem ta giết hết Ma Quật đi.

Lâm Bắc Thần cầm kiếm nhanh chóng đi.

Trên đường đi, vừa phóng hoả vừa giết người, sẵn lột đồ luôn.

Gặp phải tên lâu la nào chưa trúng độc thì lập tức chém luôn một kiếm.

“Đừng trách ta, ta đang giúp các ngươi hối cải để làm người mới, làm lại từ đầu, chẳng qua là tự thêm một thủ tục đầu thai để cho các ngươi hoàn toàn làm lại từ đầu thôi.” Lâm Bắc Thần lẩm bẩm.

Hắn trực tiếp tự thôi miên chính mình, đây là đang ở phó bản đánh quái. Cuối cùng cũng giết chết hết, giết một đường tới vị trí trung tâm.

Nhìn thấy trên quảng trường trước cổng, hàng chục lính canh nằm co quắp, mặt mũi nhăn nhó khó coi, miệng mũi đều chảy máu, cơ thể đã cứng ngắc.

Lâm Bắc Thần đi vào cổng, quan sát hướng gió, trong lòng hắn vui vẻ, trực tiếp tải xuống một lượng lớn Thiên Hương Tam Tiếu Tán từ Baidu Netdisk, sau đó rắc nó trực tiếp lên đại điện.

Gió từ bên ngoài tràn vào, thứ bột trắng theo gió bay vào trong đại điện.

Sau khi rắc vài gói Thiên Hương Tam Tiếu Tán, Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, lại rắc thêm ba gói Long Huyết Trùng Tề.

Sau đó hắn đứng ở cổng chính hét lên: “Các ngươi đã bị bao vây rồi, hãy cầm lấy vũ khí và tự mình kết liễu đi, tránh khổ thân.”

“Gặp phải Nghịch Thiên Huyết Ma của ta thì các ngươi xem như xui xẻo rồi...” Lâm Bắc Thần đứng đó hét mấy câu.

Đáng tiếc, giá mà có nhiều xăng hay đại loại cái gì đó, trực tiếp đi vào phóng hoả, đốt một ngày một đêm rồi nói sau.

Lâm Bắc Thần tiếc nuối nghĩ.

Thỉnh thoảng có vài tên lâu la, đầu sỏ chạy tới đại điện đều bị Lâm Bắc Thần trực tiếp chém chết.

Sau nửa giờ, kiếm của Lâm Bắc Thần muốn cong lưỡi kiếm rồi, nhưng bên trong đại điện vẫn không có ai chạy ra

Chẳng lẽ tất cả đều bỏ chạy rồi? Lâm Bắc Thần có chút ngạc nhiên.