Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 237: Không đủ lẳng lơ




Lời này không phải chém gió, hắn thật sự là bị Tử Thần chết tiệt đó dùng một cái điện thoại di động đưa đến thế giới này.

Giờ nghĩ lại, mình lần này không chết, thật sự là do Tử Thần đứng đằng sau nâng đỡ sao?

“Thật tốt quá, bạn học Lâm còn sống, Tứ Nương biết nhất định sẽ...” Vũ Hồng rất vui mừng, nhưng khi nhắc đến Phong Tứ Nương, trong lòng nàng run lên, nỗi đau ập đến.

Các nữ kiếm sĩ của Hoả Sắc Vi, kết cục rất thảm.

Lâm Bắc Thần nói: “Hai người các ngươi tốt nhất tìm một chỗ trốn trước, chờ ta diệt sạch những yêu ma cặn bã ở Ma Quật này đã, sau đó tìm cách rời khỏi đây.”

“Cái gì?” Vũ Hồng còn tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi muốn một mình đi tiêu diệt đám cường đạo không có tính người này sao?”

“Không được à?” Lâm Bắc Thần nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng, nói: “Mỗi một tên nối giáo cho giặc trong Ma Quật này đều phải chết.”

“Nhưng mà... Chỉ có một mình ngươi.” Vũ Hồng nói: “Ngươi đấu không lại bọn họ đâu.”

“Vừa rồi không phải chỉ có một mình ta sao?” Lâm Bắc Thần cười càng lúc càng rực rỡ, đột nhiên vung tay trái lên, một ám tiễn bắn ra, bắn trúng một tên mạo hiểm giả giả vờ chết đang lặng lẽ bò ra ngoài, xuyên tim.

“Không được đâu.” Lâm Bắc Thần lẩm bẩm một câu, nói: “Vẫn nên thêm một đao nữa.”

Cảnh tiếp theo xảy ra đơn giản làm Vũ Hồng kinh hãi.

Nàng thấy Lâm Bắc Thần cầm theo kiếm ngâm nga một giai điệu nhỏ không rõ nhưng nghe có vẻ là tiểu khúc, đâm từng tên mạo hiểm giả đang bất tỉnh hoặc đã chết trong toàn trường Đấu Thú này.

Tất cả đều là hai nhát kiếm, một kiếm đâm xuyên tim, một kiếm chém đứt đầu.

Ngay cả khi xem vết thương rõ ràng đã chết thì chúng cũng không thoát được xuyên tim chặt đầu.

Loại phương thức giết người như chỉ đích danh của Tử Thần này, rõ ràng là rất tàn nhẫn, nhưng khi Lâm Bắc Thần làm thì lại giống như đang cắt dưa gọt rau vậy, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi một chút nào.

“Đều là yêu quái, yêu quái... ta đang chơi game, đánh quái.” Lâm Bắc Thần vừa chặt đầu vừa lẩm bẩm một mình, như tự thôi miên.

Chẳng bao lâu, toàn bộ trường Đấu Thú máu chảy thành sông, máu tanh sộc lên mũi.

Vũ Hồng che mắt đứa nhỏ lại, nàng hơi run.

Cho dù nàng đã có kinh nghiệm chém giết rồi, nhưng vẫn bị doạ trước cảnh tượng khủng khiếp như vậy.

Lâm Bắc Thần sau khi chém một vòng, lại tới bên người Ngũ minh chủ.

“Suýt nữa là quên nhặt trang bị.” Hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu soát người loot đồ.

“Chết cũng không đủ để các ngươi chuộc tội, đưa đồ của các ngươi ra, giúp đỡ một người quân tử chân chính, tiểu lang quân đáng yêu như ta, đây mới là sự sám hối cùng giác ngộ lớn nhất của các ngươi.” Lâm Bắc Thần lẩm bẩm.

Kết quả tìm kiếm một vòng thì phát hiện tên Ngũ minh chủ chơi rắn này chỉ có tám mươi chín tiền vàng trên người và có vài thứ hỗn độn khác, vũ khí cùng bí tịch linh tinh, hắn đều không để vào mắt.

“Ông nội ngươi, chơi rắn nhà ngươi, chết cũng không thành thật một chút.” Lâm Bắc Thần tức giận.

Làm sơn tặc thất bại rồi, sách quý trên người cũng chỉ là chiến kỹ cấp Nhất tinh, ngay cả một quyển cấp 2 tinh cũng không có.

Thất bại.

Sau đó, hắn không nề hà mà lục soát những thi thể khác.

Vũ Hồng ngẩn người, trách không được tất cả người trong Vân Mộng thành đều cho rằng Lâm Bắc Thần là một tên não tàn, nhìn dáng vẻ này đi, đúng là danh bất hư truyền. Người bình thường có thể làm được loại chuyện này sao?

Nàng có một loại cảm giác kỳ quái, không phải đám mạo hiểm giả này đánh cướp Lâm Bắc Thần, mà Lâm Bắc Thần đang đánh cướp bọn họ.

Nàng chợt thấy có chút tội nghiệp cho đám mạo hiểm giả này, trêu chọc loại não tàn Lâm Bắc Thần này, đám cường đạo có lẽ sẽ hối hận đến khóc khi xuống hoàng tuyền mất.

Đương nhiên, đây là thứ bọn họ xứng đáng nhận được.

Đám sâu bọ, cường đạo, ma quỷ này chiếm cứ ở vùng núi cằn cỗi phía bắc, phạm vô số tội, hai tay nhuốm đầy máu tươi, để bọn họ chết thoải mái như vậy cũng là một loại tha thứ.

“Sơn tặc ở thế giới này thật là thảm.”

Lâm Bắc Thần quả thật nhịn không được muốn rơi nước mắt đồng tình cho những kẻ khốn nạn này.

Quá nghèo.

Một đám nghèo khổ.

Trên người của hơn ba mươi tên mà chỉ tìm được không đến mười tiền vàng, hơn nữa trên người Ngũ minh chủ chơi rắn này tìm được tổng cộng chín mươi chín tiền vàng.

Không được một trăm.

Đối với các sách quý tu luyện linh tinh khác thậm chí còn ít hơn, chiến kỹ Nhất tinh còn không đầy đủ, tốn mất ba mươi phút, trò ‘lột đồ’ kết thúc.

Lâm Bắc Thần đứng dậy, vươn vai, quay đầu nhìn Vũ Hồng đang trong trạng thái nửa ngẩn ra, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng cất đi mấy tiền vàng, nói: “Đừng nghĩ thấy là được chia phần... Đều là của ta.”

Người nghèo chí ngắn.

Sau khi bị một vị thần minh vô lương tâm lừa bốn ngàn tiền vàng thì hiện giờ Lâm Bắc Thần đã trở thành một kẻ keo kiệt.

Vũ Hồng không biết nên khóc hay cười, liên tục lắc đầu.

Lâm Bắc Thần tính thời gian, trước đó bản thân có bố trí một vài thứ, chắc hẳn đã phát huy tác dụng, vì vậy hắn xoay người ra khỏi thạch viện, nói: “Nói thật, hai người các ngươi mau trốn đi, sau này ra không quản các ngươi được đâu.”

Vũ Hồng theo bản năng nói: “Ta đi giúp ngươi.”

“Ngươi nên chăm sóc đứa nhỏ đó thật tốt. Sức lực không đủ, trí não không linh hoạt, hoạt động cũng không đủ lẳng lơ, là gánh nặng của ta.”

Lâm Bắc Thần cũng không quay đầu lại mà rời khỏi thạch viện.

Vũ Hồng mặt đỏ bừng, không đủ lẳng lơ?

Điều này nàng đồng ý, là một nữ nhân nhưng toàn thân nàng thật sự chẳng nữ tính gì cả.

Nhưng Lâm Bắc Thần sao lại nói thẳng như vậy, ừm... chẳng trách mọi người trong thành đều nói Lâm Bắc Thần không chỉ là một kẻ não tàn, mà còn là một tên biến thái.

Quả nhiên là hạ lưu.