Ơ? Các nữ kiếm sĩ của đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi không phải đều bị làm nhục sau đó bán đi hết rồi sao? Tại sao Vũ Hồng vẫn ở đây? Chẳng lẽ bởi vì bộ dạng quá oai phong cho nên bán không được giá?
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động, xoay người đi tới thạch viện.
“Đứng lại. Ai?” Hai mạo hiểm giả hung thần ác sát canh cửa đưa tay cản lại, nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, vẻ mặt giễu cợt nói: “Đấu Thú Viên giao phí mới được vào, một lần một đồng tiền bạc, đưa ra?”
“Ta đưa mẹ ngươi.” Lâm Bắc Thần tát hai cái làm hai tên này bay ra ngoài. “Có người gây sự.”
“Bắt hắn lại cho ta.”
Đám mạo hiểm giả khác nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi giận, vài tên đang giữ Vũ Hồng lại, rút kiếm ra, giận dữ hét lên lao về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần không lùi mà tiến lên, trực tiếp lấy ra một lệnh bài Vạn Độc lão tổ của tứ minh chủ, phát sáng, lạnh lùng quát: “Ta là đệ tử của Vạn Độc lão tổ, ta xem các ngươi ai dám làm càn?”
Lệnh bài này là hắn nhặt được trên thi thể của Vạn Độc lão tổ.
Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt là một tổ chức tương đối lỏng lẻo, Lâm Bắc Thần đã phát hiện ra điều này, từ tên ‘liên minh’ là có thể nhìn ra được rồi.
Mấy đại minh chủ đều có lệnh bài riêng, thứ này rất doạ người.
Mấy mạo hiểm giả chạy tới bị doạ sợ ngay tại chỗ.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Lâm Bắc Thần nheo mắt, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, thái độ ngông cuồng hỏi.
Câu hỏi rất mơ hồ.
Một tên mạo hiểm giả cao gầy do dự nói: “Có một con tiện nhân trốn thoát khỏi nơi Đấu Thú...”
Ba
Lâm Bắc Thần đi lên tát hắn một cái. Mạo hiểm giả cao gầy xoay tròn hai vòng.
Hắn lớn tiếng mắng: “Mắt ta mù à? Cái này ta đương nhiên là thấy rồi... Vừa rồi không phải người của Hoả Sắc Vi sao? Sao lại không bị bán đi?”
Mạo hiểm giả cao gầy trực tiếp bị đánh, chỉ còn lại mấy cái răng.
Mạo hiểm giả bên cạnh vội vàng giải thích: “Tiện nhân này dáng người giống như một con gấu, không có chút nữ tính nào, vị khách bên kia không chọn nên đã giữ nàng ta ở lại, đưa đến trường Đấu Thú, hôm nay là ngày nàng ta lên đài, ai mà biết được tiện nhân này lại dùng tay xé hai con Hàn Băng Lang, còn lao ra khỏi trường Đấu Thú...”
“Đưa ta đi xem.” Lâm Bắc Thần nói.
Mấy tên mạo hiểm giả không dám chậm trễ, vội vàng dẫn đường.
Cái gọi là trường Đấu Thú giống như đấu trường La Mã cổ đại mà Lâm Bắc Thần đã xem trong phim truyền hình, tất nhiên quy mô nhỏ hơn nhiều. Nó là một hố đá lớn với đường kính khoảng 30 mét, được bao quanh bởi những bức tường đá cao khoảng năm mét. Bên trên tường đá, có một ít chỗ ngồi lộn xộn.
Trường Đấu Thú có bốn cổng, đằng sau hàng rào thép của mỗi cánh cửa, đều nhốt dã thú.
“Ha ha ha, đeo cùm cho tiện nhân này rồi ném nó xuống một lần nữa đi...”
Một tiếng cười độc ác thô bạo vang lên từ chỗ ngồi trên bức tường đá ở phía tây.
Là một người đàn ông tóc đen cao hơn hai mét, dáng vẻ như một con gấu khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, ngồi trên một bảo toạ nham thạch rất bắt mắt, mặc một chiếc áo gile màu xanh lá cây kỳ lạ, đang cười một cách man rợ.
Thuộc hạ của hắn đè Vũ Hồng xuống, mang xiềng chân cho nàng.
Như vậy, cho dù Vũ Hồng khinh công kinh người thì cũng trốn không được khỏi trường Đấu Thú này.
“Chú ý chú ý, đặt cược tiện nhân này có thể chống đỡ được bao lâu.” Một tên mạo hiểm giả mập mạp giống như heo, trong tay cầm một cái chiêng lớn tiếng thét lên.
Đấu Thú ngoài việc bán vé, thứ quan trọng nhất là hoạt động cờ bạc mà nhiều người có thể tham gia. Đây là một trong những cách kiếm tiền quan trọng nhất của Ngũ minh chủ.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy giữa sân Đấu Thú đã có hơn mười thi thể đẫm máu không hoàn chỉnh, đại khái có thể đoán được đám người này cũng không phải là mạo hiểm giả sâu mọt. Hẳn là những người vô tội bị bắt đến đây.
Vù vù.
Vũ Hồng trực tiếp bị ném vào trong sân.
“Tìm cho tiện nhân này một người bạn đi ha ha.”
Người đàn ông tóc đen mặc gile xanh cười lạnh, liếc mắt ra hiệu, mấy tên lâu la bên cạnh lập tức lôi từ trong nhà giam gỗ ra một cậu bé trông chỉ mới tám chín tuổi, người gầy gò đen nhẻm, ném vào trong sân.
Lúc này, Lâm Bắc Thần mới chú ý, có rất nhiều người trông giống như nô lệ đang bị giam ở nhà giam hàng rào gỗ bên cạnh.
“Không, tha mạng, tha cho ta đi các vị đại gia, ông nội của ta bị mù rồi, vẫn đang chờ ta hái thuốc trở về...Ông ấy sắp không xong rồi, cầu xin các ngươi rủ lòng từ bi, thả ra trở về đi...”
Đứa nhỏ ngã xuống đất, mặt mũi bê bết máu, đứng dậy quỳ rạp xuống đất khóc lớn cầu xin thương xót.
Nhà nghèo, không có tiền mua thuốc, vì để chữa trị bệnh mù cho ông nội mà dốc hết sức mình đi theo một đoàn mạo hiểm, lên vùng núi cằn cỗi phía Bắc để hái ‘Tiểu Thiên Tinh Thảo’, ai biết được người của đoàn mạo hiểm bị giết bị bắt một nửa, nó cũng không may rơi vào tay những người này rồi bị đưa đến trường Đấu Thú.
Nhưng dù nó có van xin thế nào đi chăng nữa, thì những kẻ mạo hiểm gia sâu mọt xung quanh cũng chẳng mảy may thương cảm. Thay vào đó, tất cả bọn chúng đều vui sướng cười vang chửi rủa khi thấy người gặp hoạ, háo hức thúc giục trận đấu thú nhanh chóng bắt đầu.
Vũ Hồng nâng xiềng chân, đỡ đứa trẻ lên nói: "Trốn sau lưng ta.”
Nàng cả người bị thương, trận vừa rồi làm cho đùi cùng thắt lưng của nàng bị móng vuốt của Hàn Băng Lang cào xé, gần như kiệt sức nhưng vẫn bảo vệ cậu bé phía sau.
Két két!
Hàng rào sắt của cánh cổng phía Tây từ từ nâng lên.
“Ngao...” Tiếng gầm của Hàn Băng Lang vang lên.
Bốn con Hàn Băng Lang trưởng thành vô cùng đói khát, lao ra từ phía sau cánh cổng nhanh như chớp, lao về phía Vũ Hồng.
Vũ Hồng trợn to mắt tức giận, thắt lưng chùng xuống, định lao ra ngoài... Vù vù vù!
Mấy vệt lưu quang màu bạc chợt loé.
Bốn con Hàn Băng Lang bổ nhào trên không, kêu lên một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống đất, tứ chi co quắp, tắt thở.
Sự việc như vậy đều làm mọi người bất ngờ.
“Là ai?” Người đàn ông tóc đen áo gile xanh đột ngột đứng lên, ánh mắt sắc bén như dao, liếc nhìn một vòng nói: “Tên khốn kiếp nào không có mắt, ăn gan hùm gan báo hay sao mà dám phá hư trận đấu thú của lão tử?”