Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 235: Ngươi tới từ Đôn Hoàng à?




Lâm Bắc Thần từ từ thu lại cánh tay đang giơ lên của mình, đương nhiên là hắn động thủ rồi. Mặc dù lần trước bị Tiểu Linh của Hoả Sắc Vi lập mưu, nhưng lần này không phải là bẫy.

Hành động lựa chọn bảo về cậu bé của Vũ Hồng làm cho Lâm Bắc Thần cảm động, người như vậy nên cứu.

Thân hình Lâm Bắc Thần chợt loé, hắn trực tiếp nhảy vào giữa đấu trường, cầm trong tay lệnh bài, bày ra trước mặt người đàn ông tóc đen mặc gile xanh và nói: “Nhân danh Vạn Độc lão tổ, ta đến mang người phụ nữ Vũ Hồng này đến Vạn Độc Động để thử độc.”

“Tứ ca cần người?” Người đàn ông tóc đen áo xanh gầm lên một tiếng, trực tiếp từ trên ghế đá nhảy xuống trường Đấu Thú, như thể một tòa tháp sắt rơi xuống đất, mặt đất rung chuyển kịch liệt.

“Lần trước ở đại điện minh chủ, tại sao Tứ ca không nói?” Tên này nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, hỏi.

Tứ ca? Tên này vậy mà cũng là một minh chủ à?

Trong lòng Lâm Bắc Thần mắng thầm một câu. Không nghĩ tới tự nhiên quản một việc vớ vẩn lại gặp ngay một kẻ lớn.

“Bởi vì tên giáo viên bị đưa đi làm thử nghiệm thuốc đã chết, thí nghiệm thuốc thất bại, cần vật liệu mới. Người phụ nữ này có thân thể tốt, vì vậy sư phụ ta bảo ta đến đưa nàng ta rời đi.” Lâm Bắc Thần nói.

Cách giải thích này vô cùng hợp lí đúng không?

Ai mà ngờ tên to xác kia lại giễu cợt: “Bên trong Vạn Độc Động của Tứ ca, từ khi nào lại có một cao thủ như ngươi? Còn biết sử dụng cả ám tiễn?”

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nói: “Ta gần đây mới bái nhập môn hạ của lão tổ.”

Người đàn ông tóc đen cười ha hả, nói: “Tứ ca nhận đệ tử, chắc chắn sẽ tổ chức lễ nhập môn, thông báo cho ta, nhưng gần đây ta chưa từng nghe nói qua nghi thức thu đồ đệ nào, ha ha, ngươi rốt cuộc là ai?”

Lâm Bắc Thần nhất thời có chút mất kiên nhẫn.

“Ngươi đến từ Đôn Hoàng à?” Hắn ngẩng đầu cười lạnh nói.

“Ngươi... có ý gì?” Tên to xác sửng sốt.

Lâm Bắc Thần nói: “Sao nói nhiều quá vậy.”

Người đàn ông to lớn tức giận, đang định ra tay thì đột nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn ra, Huyền khí bắt đầu không tự chủ được, gân cốt mềm nhũn giống như đột nhiên bị bệnh nặng.

“Thiên Hương Tam Tiếu Tán... Ngươi...” Tên này vừa sợ vừa giận.

Lâm Bắc Thần trực tiếp tải Đa Lan Kiếm vào tay, chém ra một kiếm, nói: “Lên đường.”

Nếu không giấu được vậy thì vạch mặt, trực tiếp giết.

Nam nhân tóc đen tay chân mềm nhũn, mắt thấy tránh không được một kiếm này, nhưng ngay lúc này, áo ‘gile’ xanh trên người hắn đột nhiên bật lên, hoá thành một tia chớp màu xanh lục, bay về phía Lâm Bắc Thần.

Vù!

Kiếm quang cắt đứt tia chớp xanh, nhưng đoạn đầu của tia chớp bị cắt cũng phóng ra, trực tiếp ‘cắn’ vào vai trái của Lâm Bắc Thần.

Đúng thế, là cắn.

Lâm Bắc Thần bất ngờ, không kịp đề phòng, bị cắn một phát mạnh.

Lúc này hắn mới phát hiện, hoá ra áo ‘gile’ mà nam nhân tóc đen đang mặc thực chất là một con mãng xà màu xanh kỳ dị.

Chỉ là trước đó mãng xà xịu lơ cứng ngắc quấn quanh thân thể nam nhân tóc đen, bất động, không có một chút sinh khí, cho nên thoạt nhìn cứ tưởng là một chiếc áo gile màu xanh kỳ lạ.

Cho dù bị Lâm Bắc Thần chém đứt thì mãng xà này vẫn cắn được vào vai trái của Lâm Bắc Thần trước khi chết, bốn chiếc răng nanh hằn sâu vào máu thịt, nọc độc phun ra, Lâm Bắc Thần cảm thấy nửa cánh tay trái của mình đều đã tê dại.

“Haha, tên khốn, ngươi dám đánh lén ta?” Nam nhân tóc đen ngửa mặt lên trời cười như điên, cố hết sức chống đỡ để không ngã xuống, quát: “Người đâu, bắt tên tạp chủng này lại cho ta, ta muốn xem xem, là ai phái hắn đến ám sát ta.”

Các mạo hiểm giả trong trường Đấu Thú lập tức rút kiếm nhảy xuống, nhe răng cười lao về phía Lâm Bắc Thần.

Vũ Hồng lúc này vẫn chưa nhận ra Lâm Bắc Thần. “Đi mau đi, không cần lo cho bọn ta.” Nàng hét lên.

Lâm Bắc Thần cười khúc khích: “Không ngờ một kẻ thô bạo giống gấu như ngươi lại là vạn xà.”

Hắn cắm Đa Lan Kiếm trên mặt đất bên cạnh hắn, giơ cánh tay phải lên và kéo một nửa con rắn đã chết ném nó xuống đất, giẫm nát đầu rắn, sau đó ném một Thuỷ Hoàn cho bản thân, làm một ngụm.

Thuỷ Hoàn xanh thẳm lượn lờ, vết thương ở vai trái nhanh chóng khép lại. Đồng thời, hắn trực tiếp từ trong Baidu Netdisk, tải ra một Vạn Độc Dịch Tích Đan, nuốt nó vào miệng.

Vạn Độc Dịch Tích Đan này là thứ của Vạn Độc lão tổ, chuyên gia chơi độc đương nhiên rất thành thạo giải độc.

Sau khi hoàn thành một loạt các hành động, đám mạo hiểm giả cũng đã vọt tới.

Hắn rút thanh Đa Lan Kiếm cắm trên mặt đất lên, đâm tới.

Vù vù vù!

Âm thanh xé gió của mũi kiếm liên tiếp vang lên, đúng là Xạ Nguyệt Kiếm Pháp.

Kiếm thuật nhất tinh này trong tay võ sư Lâm Bắc Thần càng tăng thêm uy lực.

Mũi kiếm sắt lạnh huyền ảo đầy trời sao. Ba bốn mạo hiểm giả ở đằng trước đang lao tới, trực tiếp bị kiếm đâm xuyên qua cổ, ôm cổ hú hét rồi ngã xuống.

Lúc này Vạn Độc Dịch Tích Đan đã có hiệu lực.

Một luồng mát lạnh tràn ngập cánh tay trái. Cảm giác tê và sưng tấy do chất độc của mãng xà đã tan biến ngay lập tức.

Tay trái của hắn tìm tòi ở trong hư không, Trịnh Y Kiếm đã ở trong tay.

“Giết.” Lâm Bắc Thần gầm lên rồi động thủ.

Kiếm quang loé ra, không ai chịu nổi một kích, đám mạo hiểm giả sâu mọt đều phun máu mà ngã xuống đất hết.

Phạch!

Tiếng phi điểu vỗ cánh vang lên, Lâm Bắc Thần thi triển thân pháp Vân Trung Phi Vũ, nhắm vào nam nhân tóc đen.