Kít kít
Cửa sắt mở ra.
Đại sư huynh đi vào, nhìn thấy sư phụ đang đứng trong tiểu viện, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, mặc khác đám đệ tử cũng không ở đây, không biết đi đâu rồi.
Có tên lúc trước đến lấy đồ theo lệnh của đại minh chủ đang đứng kế bên, nói gì đó với sư phụ, bộ dạng đúng là có chút được sư phụ khen ngợi.
Chuyện gì vậy? Đại sư huynh trong lòng kinh ngạc.
Đúng lúc này, tên tiểu tử theo lệnh của đại minh chủ đến lấy đồ quay người đi về phía hắn, nói: “Tứ minh chủ bảo ngươi truyền lệnh xuống, bảo tất cả đệ tử của Vạn Độc Đông vào, hắn có chuyện quan trọng muốn phân phó.”
“Cái này...” Đại sư huynh nhìn về phía sư phụ.
Nhìn thấy sư phụ đứng ở cửa nhà gỗ quay lưng về phía mình, liên tục xua tay. Hắn cũng không dám có một chút nghi ngờ nào, nhanh chóng đồng ý.
Vạn Độc lão tổ ngày thường rất lạm dụng uy quyền, đối với những đệ tử không tuân theo mệnh lệnh, động một tí là đánh chết, không giết bằng cách thử thuốc độc mà chết, thì cũng giết bằng cách xẻ tám mảnh ra giải phẫu, hoặc là đưa đến hầm Vạn Xà cho rắn ăn.
Bởi vậy đại sư huynh không dám nghi ngờ gì, cũng không dám cãi lời. Hắn xoay người đi ra ngoài triệu tập các sư đệ khác.
Khuôn mặt Lâm Bắc Thần lộ rõ sát khí.
Một lát sau, hai mươi mốt tên đệ tử của Vạn Độc Động đều tới tiểu viện, tất cả đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Đại sư huynh đứng ở hàng đầu, chắp tay hỏi: “Sư phụ, các sư đệ đều đến rồi, xin hỏi ngày có chuyện gì phân phó?”
‘Vạn Độc lão tổ’ đứng tại chỗ, vẫn xoay lưng về phía bọn họ, giống như đang đau khổ suy tư cái gì đó.
Đột nhiên, hắn xoay người vẫy vẫy tay với đại sư huynh.
Đại sư huynh rùng mình, vội vàng bước tới.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Thần đứng ở bên cạnh đột nhiên rút kiếm đâm ra.
Đại sư huynh căm bản không nghĩ đến trong Vạn Độc Động còn có người dám ra tay với mình. Thực lực của hắn cũng chỉ ở mức cảnh giới võ sĩ cấp chín, bản lĩnh phần lớn đều là kỹ năng hạ độc và dùng độc, bởi vậy hắn bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị một kiếm đâm xuyên qua yết hầu.
“Ư...” Đại sư huynh trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Lâm Bắc Thần rút kiếm, sau đó không chút do dự cả hai tay đều giơ lên.
Vù vù vù!
Sáu ám tiễn bay ra bắn thủng sáu đệ tử Vạn Độc Động đang đứng gần nhất. Lúc này, các đệ tử khác mới phản ứng lại.
“Sư phụ...”
“Người giết đại sư huynh!”
“Sư phụ muốn giết chúng ta?”
“Chạy, chạy mau.”
Một mớ hỗn loạn.
Khi bọn hắn vừa xoay người muốn chạy trốn, đột nhiên cảm thấy cả người bủn rủn, toàn bộ sức lực đều mất đi, mềm nhũn ngã xuống đất.
“Là Thiên Hương Tam Tiếu Tán.”
“Không được...”
Các đệ tử kinh hãi gần chết.
Lâm Bắc Thần trước tiên đâm vào tim đại sư huynh, sau đó đi tới, mặc kệ những lời van xin đau khổ, chém tất cả các đệ tử của Vạn Độc Động ngay tại chỗ.
Để chắc chắn rằng bọn chúng thật sự đã chết, hắn còn chém thêm một lần nữa.
Sau đó, hắn dùng Hoá Thi Phấn được tìm thấy trong nhà gỗ, biến tất cả các xác chết thành một thứ nước đặc màu vàng, đưa nó vào trong hồ nước bên tiểu viện, dọn dẹp hiện trường một lần nữa
“Đừng trách ta, muốn trách thì trách các ngươi làm nhiều chuyện xấu xa, nên có quả báo này.”
Làm xong mọi việc, hắn bước ra khỏi tiểu viện, đóng cổng sắt của sơn động lại, sau đó treo biển cảnh báo bế quan ở bên ngoài. Rồi lại ra khỏi sơn động, thả tất cả độc xà trong hầm Vạn Xà ra, lại dùng APP Vạn Độc Tường Giải Thiên để mở các cơ quan kịch độc khác ở sơn động.
Ngoài ra, còn có nhiều thứ độc hơn được bố trí khắp nơi trong hang, như vậy cả Vạn Độc Động có thể nói là phòng thủ kiên cố. Sở Ngân ở trong đó nhất định sẽ an toàn.
Khi Lâm Bắc Thần bước ra khỏi Vạn Độc Động, bên ngoài đã gần sáng rồi.
Hắn mở Baidu maps ra, trước tiên tìm thấy nhiều nguồn nước khác nhau trong thành, đổ tất cả Long Huyết Trùng Tề kịch độc vào tất cả nguồn nước.
Khi đến suối nguồn trung tâm cuối cùng, thực sự có hơn một chục mạo hiểm giả đang canh giữ, trông coi bên giếng nước.
“Ai?” Nhìn thấy Lâm Bắc Thần đến gần, hai hộ vệ trực tiếp tiến lên hỏi. “Ông nội ngươi đây.” Lâm Bắc Thần bước tới gần, đâm ra một kiếm. Kiếm hoa loé ra.
Phốc phốc!
Hai tên mạo hiểm giả trực tiếp ngã xuống đất, cổ họng phun máu. “Tiểu tử ngươi...”
“Bắt lấy hắn.”
Đám hộ vệ khác thấy thế lập tức vọt đến.
Lâm Bắc Thần thi triển Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ, thân hình giống như một bóng ma, nháy mắt lao đến trước mặt các mạo hiểm giả thị vệ, từng kiếm từng kiếm, tính ra chỉ hơn mười hơi thở mà thôi, tất cả đều bị chém chết.
Hắn ném xác xuống giếng suối, sau đó đổ một ít Hoá Thi Phấn vào, trong phút chốc, xác chết biến thành nước đặc màu vàng, hòa với nước suối.
Lại rửa sạch vết đánh và máu trên mặt đất, rồi đổ liên tiếp vài gói Long Huyết Trùng Tề, Độc Ái Nhất Điều Sài và Thiên Hương Tam Tiếu Tán, lúc này mới thôi.
“Trên đời này không nên tồn tại nơi ô hợp dơ bẩn như này.” Ánh mắt hắn kiên định: “Hôm nay, ta sẽ hoàn toàn quét sạch tổ của đám sâu mọt này.”
Sau khi làm xong hết tất cả, hắn quay người rời đi.
Lúc này, xa xa chân trời, mặt trời đang dần lộ ra, một lớp sương mù buổi sáng bao phủ khắp nơi.
Lâm Bắc Thần đưa tay lên cắn một miếng, sau đó giả vờ như không có việc gì, đi loanh quanh trong thành, vừa nghe ngóng, vừa đợi chất độc trong nguồn nước phát huy tác dụng.
Bóng dáng của tên mạo hiểm giả trên đường phố dần dần nhiều hơn.
Lâm Bắc Thần thong thả đi dạo xung quanh.
Khi hắn đi ngang qua một thạch viên, bỗng có tiếng la hét thảm thiết thê lương, còn kèm theo tiếng gầm của dã thú, cùng với tiếng hò hét trầm trồ khen ngợi, tiếp theo ầm một tiếng, cửa gỗ của thạch viện bị thủng, một thân ảnh cao lớn loạng choạng bỏ chạy ra ngoài...”
“Bắt lấy kỹ nữ này.” “Đừng để nàng ta chạy.”
Năm sáu tên mạo hiểm giả từ phía sau đuổi theo, ném dây xích ra, nắm được thân hình cao lớn đang chạy kia, sau đó vui sướng hả hê, từng chút một kéo bóng dáng cao lớn đi vào trong thạch viện.
“A, ta liều mạng với bọn súc sinh các ngươi.” Thân hình cao lớn không thể chạy thoát được nên trực tiếp đánh vào đám mạo hiểm giả này.
Nhưng nàng rõ ràng là vô cùng yếu ớt, trên người có rất nhiều vết thương, mấy lần bị đám mạo hiểm giả đánh ngã xuống đất...
Trên mặt Lâm Bắc Thần lộ ra chút ngạc nhiên. Bởi vì thân hình cao lớn này chính là Vũ Hồng, nữ kiếm sĩ cao lớn oai phong đến từ đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi.