“Thôi được rồi, lão tử lần này coi như quá thảm rồi, hai tay đều bị chặt đứt...” Hơi thở của Sở Ngân dần trở nên ổn định hơn, nói: “Cũng may là Phan Nguy Mẫn đã dạy cho trò thuật Thuỷ Hoàn, nếu không cho dù là thần tiên cũng... Khụ khụ... Cũng cứu không được lão tử ta.”
“Ông nghỉ ngơi trước đi, khôi phục thể lực sau đó lại kể lại kế hoạch.” Lâm Bắc Thần nói.
Cuối cùng cũng cứu được Sở Ngân, nỗi lo của hắn rốt cuộc cũng dịu lại.
Trên mặt Sở Ngân lộ ra vẻ mệt mỏi, hơi thở cũng dần dần yếu đi, nói: “Tiểu tử thối, trò có lòng ta nhận rồi... Giết rồi, cũng coi như báo thù cho ta rồi, trò đi đi, không cần lo cho ta...Cho dù ta ra ngoài được cũng sống không được bao lâu.”
“Không biết nói chuyện thì nói ít thôi, có tin ta giết ông không.”
Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời, thô lỗ nói: “Ta vất vả lắm mới đoạt ông từ tay tử thần, vì ông, ta lần đầu tiên giết người liền đại khai sát giới, ông giờ lại bảo ta đi... Không đúng, mẹ nó cuộc trò chuyện như vậy, giống như phim truyền hình cẩu huyết trên kênh Mango lúc tám giờ tối vậy, a, ta nổi hết da gà rồi này... đừng nói mấy thứ này nữa, ông nghỉ ngơi cho tốt đi, ta nghĩ cách làm một vố lớn.”
Sở Ngân vô cùng mệt mỏi, nghe Lâm Bắc Thần nói vậy, nhịn không được bật cười.
“Tiểu tử thối, đừng lộn xộn... trò... trò muốn làm gì?” Hắn hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: “Tất nhiên là trả thù rồi, con người của ta thiếu kiên nhẫn, có thù không để qua đêm được, nhất định phải báo thù ngay tại chỗ.”
Nói xong, hắn ném cho Sở Ngân vài thuật Thuỷ Hoàn nữa, bế ông ta lên giường trong một gian nhà gỗ khác, đắp chăn bông lên cho ông ta.
Sở Ngân vẫn muốn ngăn cản, nhưng lại cảm thấy vô cùng kiệt sức, hai mắt choáng váng không mở ra được, bị Lâm Bắc Thần vỗ về như dỗ em bé đang ngủ, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Lâm Bắc Thần tung một loạt thuật Thuỷ Hoàn lặp đi lặp lại, khiến toàn thân Sở Ngân xanh mét, lúc này mới xoay người rời khỏi căn nhà gỗ.
Trong viện, đám người đã chết hết.
Lâm Bắc Thần vốn định tìm kiếm thi thể của tứ minh chủ, sau đó lại nghĩ, tên này chơi độc lỡ đâu thi thể có giấu độc thì sao? Phải nghĩ cách làm một cái bao tay ngăn cách.
Hắn lại tìm kiếm trong một số ngôi nhà gỗ khác, kết quả trong ngôi nhà gỗ ở phía xa, tương tự như một phòng chứa đồ tìm thấy rất nhiều vật phẩm thiết bị luyện kim luyện độc, trong đó còn có găng tay chống độc làm bằng da động vật.
“Mới buồn ngủ thì có người đến đưa gối cho luôn.” Lâm Bắc Thần vui mừng, hắn đeo bao tay, xoay người đi tìm tiếp.
Quả nhiên tìm thấy một túi kho báu, trong đó có mười mấy chai lọ và một số vật dụng linh tinh, còn có một cuốn sách quý đã thu hút sự chú ý của Lâm Bắc Thần.
“Lão già này được xưng là Vạn Độc lão tổ, ở một nơi tên Vạn Độc Động, e rằng có liên quan đến cuốn sách bí mật này.” Hắn cẩn thận quan sát.
Cuốn sách quý này được làm bằng một loại chất liệu da kỳ lạ nào đó, bề ngoài của nó có màu đen nhạt, như thể nó được ngâm trong máu tươi, trang bìa bị mài cực kì bóng loáng, rõ ràng là thường xuyên bị người khác cầm trong tay ngắm nghía, dày khoảng hai ngón tay. Có tổng cộng hai mươi trang.
Mở ra, nhìn lướt qua, chữ viết trên đó cực kì nhỏ, được ghi dày đặc, đều là tất cả các loại đơn thuốc độc, cũng như các phương pháp sinh trưởng trời sinh độc thảo, luyện chế hạ độc, giết người cực mạnh.
“Tiểu Cơ, quay chụp, giúp ta tạo APP cho quyển sách này.” Lâm Bắc Thần ra lệnh trong đầu.
“Được thôi, chủ nhân.” Trợ lý giọng nói thông minh của điện thoại di động điều khiển điện thoại bắt đầu chụp.
Một lát sau.
Trong cửa hàng ứng dụng, APP Vạn Độc Tường Giải Thiên đã được tạo xong.
Sau khi ngốn 2G dữ liệu tải về máy, bấm chạy. Sử dụng tính năng ‘quét một lượt’ trong ứng dụng để quét các chai lọ được tìm thấy trong túi kho báu, nháy mắt trên màn hình ảo trước mặt xuất hiện tất cả tên, công dụng và cách sử dụng của chúng.
“Kim Ba Tuần Phấn, màu vàng nhạt, không có hại khi hít phải một lượng nhỏ, kịch độc, bôi trên vũ khí đao kiếm, gặp máu sẽ niêm phong cổ họng, có thể hạ độc cao thủ dưới cảnh giới võ sư...”
“Long Huyết Trùng Tề, kịch độc, dính vào người sẽ chết, thường được cho vào đồ ăn thức uống, có tác dụng nhất định đối với cường giả dưới cảnh giới võ sư...”
“Thiên Hương Tam Tiếu Tán, thuốc mê, chủ yếu được sử dụng ném về hướng gió, hít phải một ít sẽ khiến cả người bủn rủn, có hiệu quả đối với võ giả dưới cảnh giới võ sư, có hiệu quả nhất định đối với cao thủ cảnh giới võ sư, không có hiệu quả đối với cường giả trên cảnh giới võ sư...”
“Thiên Đao Lục Thân Đan, mục đích tra tấn, một khi uống vào thì giống như phải chịu hàng ngàn nhát dao, cho dù là cường giả cảnh giới võ sư cũng khó có thể chịu được loại đau đớn này, phần lớn sẽ đau đớn đến ngất đi, tim mật đều sẽ nứt ra mà chết...”
“Độc Ái Nhất Điều Sài, thuốc kích dục cực mạnh, một khi uống vào dục vọng sẽ điên cuồng, âm dương phải kết hợp mới trấn áp được dược tính, nếu dùng quá liều sẽ dẫn đến mất khống chế tinh thần, điên loạn mà chết...”
“Thất Thông Phấn...” “Thi Trùng Phấn...” “Ngũ Độc Hoàn...”
APP quét một lần, tên, mục đích, cách sử dụng, liều lượng, v.v. của các loại thuốc trong hơn một chục chai lọ đều không thể ngờ mà hiển thị trước mặt Lâm Bắc Thần.
Tuyệt vời. Lâm Bắc Thần vui mừng.
“Nhất thời bật hack nhất thời sảng khoái, luôn luôn bật hack luôn luôn sảng khoái.”
Có APP Vạn Độc Tường Giải Thiên này trong tay, về cơ bản chất độc trong Vạn Độc Động này cho dù nó có khủng khiếp đến đâu, nó cũng sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Lâm Bắc Thần.
Hắn dùng APP này để quét các phòng khác trong toàn bộ viện.
Lại có chút thu hoạch nữa, nhất là Thiên Hương Tam Tiêu Tán cùng Long Huyết Trùng Tề, số lượng rất nhiều.
Lâm Bắc Thần không chút do dự đều thu hết vào Baidu Netdisk.
Đúng lúc này, ở cửa sắt lối vào sân viện truyền tới tiếng đập cửa.
“Sư phụ.” Giọng nói khàn khàn vang lên.
Đó là giọng nói của đại sư huynh Vạn Độc Động mà Lâm Bắc Thần đã bắt gặp khi đi qua thông đạo ở sơn động
Trong lòng Lâm Bắc Thần run lên.