Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 231: Lâm Bắc Thần lòng dạ độc ác




Đây là một mạng mà Lâm Bắc Thần trước đó cố ý để lại. Hắn bịt miệng đệ tử này lại, sau đó hạ Trịnh Y Kiếm xuống, đâm vào đùi hắn ta.

“Ô ô.” Đạo sĩ trẻ tuổi đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, tay chân co quắp, giãy dụa hết sức muốn hét lên nhưng vì bị bịt kín miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ô trầm thấp.

Lâm Bắc Thần ngồi xổm xuống, dùng thân kiếm đẫm máu vỗ vỗ mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Đừng kêu, ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó, nếu ngươi dám gọi người, ta sẽ tặng ngươi một kiếm đi gặp sư phụ ngươi.”

Đạo sĩ trẻ tuổi đáng thương, nhịn đau không dám kêu một tiếng, liên tục gật đầu.

Lâm Bắc Thần từng chút một buông tay đang bịt miệng hắn ta ra, nhưng thanh kiếm vẫn nằm trên cổ của tên đạo sĩ.

“Ta hỏi ngươi, lúc trước giáo viên học viên kia được đưa tới, hiện tại ở đâu? Sống hay chết?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Ta...” Đạo sĩ trẻ tuổi há miệng, đau đớn hít một hơi lạnh.

Nhìn thấy ánh mắt không dễ coi thường của Lâm Bắc Thần, hắn ta nhất thời nhịn đau nói: “Ta biết ngươi... Người mà ngươi nói... lúc hắn bị đưa tới đã bị chặt đứt hai tay, phế Huyền khí... Sư phụ... Dùng hắn để thử thuốc... thất bại... Không biết còn sống hay không... ở đây...trong căn nhà gỗ đó.”

Hắn ta chật vật đưa ngón tay lên một toà nhà trong hàng loạt căn nhà gỗ trong viện tử.

Lâm Bắc Thần hỏi: “Có cái bẫy nào trong ngôi nhà gỗ không?”

Đạo sĩ trẻ tuổi run rẩy nói: “Không ... không có ... đây là nơi sư phụ luyện chế độc dược, ngoại trừ huynh đệ chúng ta không ai dám vào, không cần thiết phải lập cơ quan, nhưng sơn động phía trước mọi nơi đều là kịch độc và cơ quan, đại hiệp, ta đều đã nói hết rồi, tha... Tha mạng cho ta đi.”

Lâm Bắc Thần lắc đầu, trong lòng không hề gợn sóng nói: “Đi cùng sư phụ của ngươi vẫn tốt hơn, sư môn chính là nhà của ngươi, không phải người một nhà sẽ không tiến vào một gia môn, người một nhà các ngươi phải đi cùng nhau.” Nói xong, một kiếm chém đứt đầu đạo sĩ.

Không phải Lâm Bắc Thần khát máu, mà là trong tình thế nguy hiểm nếu không cẩn thận có thể chết không toàn thây.

Huống chi đám người liên minh sâu bọ này đều là một đám cặn bã, Vạn Độc Động này sử dụng người sống để thử nghiệm thuốc độc, cũng không phải người lương thiện gì, chết cũng chưa hết tội. Không giết, ý khó yên.

Hắn vác kiếm sải bước về phía ngôi nhà gỗ.

Mở cửa bước vào. Ánh sáng bên trong mờ ảo, không gian cũng không nhỏ.

Trên vách tường bốn phía đều dày đặc kệ, bên trên có những chai lọ lớn nhỏ, một số lọ trong suốt chứa đầy chất lỏng trong suốt, ngâm các bộ phận khác nhau của cơ thể người, vừa nhìn thấy, da đầu Lâm Bắc Thần run lên.

Giữa phòng có một cái chum to bằng cái chum ngoài viện, có một mùi rượu rất lạ xộc vào mũi.

Lâm Bắc Thần nhìn kỹ hơn, phát hiện trong bình rượu thuốc đang ngâm một người, chìm chìm nổi nổi, mặt hướng lên trên.

Hắn lao đến, đưa tay ra vớt người lên.

“Chủ nhiệm Sở...” Lâm Bắc Thần bi thương kêu lên. Người bị ngâm trong rượu thuốc đúng là Sở Ngân.

Chỉ là lúc này hắn đã phải chịu sự tra tấn dã man không thể tưởng tượng nổi, hai cánh tay bị chặt đứt, Huyền khí bị phế, cơ thể thủng lỗ chỗ, miệng vết thương bị ngâm thối rữa, dường như có thể thấy được xương trắng âm u, thảm tới cực điểm.

Đưa Sở Ngân ra khỏi chum, đưa tay xem mạch, hình như còn một chút mạch đập.

Lâm Bắc Thần mừng rỡ, còn sống.

“Chủ nhiệm Sở, ông chịu khó một chút, ta nhất định cứu ông ra ngoài.”

Lâm Bắc Thần giơ tay thi triển một thuật Thuỷ Hoàn, ánh sáng màu xanh lam bọc lên người Sở Ngân.

Vết thương trên người Sở Ngân vô cùng chậm chạp mà động đậy, dường như có xu hướng lành lại, nhưng chỗ hai cánh tay bị chặt thì không có phản ứng gì.

May mắn thay, mạch đập đã rõ ràng có lực hơn một chút..

Lâm Bắc Thần liên tục thi triển thuật Thuỷ Hoàn, cuối cùng...

“Ách...” Sở Ngân phun ra một ngụm máu loãng, cơ thể khẽ nhúc nhích, những vết thương có thể nhìn thấy trên cơ thể của hắn đã lành lại khoảng một phần ba.

Với uy năng từ thuật Thuỷ Hoàn của Lâm Bắc Thần, liên tục thi triển cũng không thể làm vết thương trên người Sở Ngân khỏi hẳn, đủ thấy được mức độ nghiêm trọng của vết thương như thế nào rồi.

“Chủ nhiệm Sở, ông nghe được không? Là ta, ta là Lâm Bắc Thần...” Lâm Bắc Thần vui sướng nói.

Sở Ngân không trả lời hắn, nhưng Lâm Bắc Thần có thể cảm nhận được, trong lòng Sở Ngân có một tia nhiệt khí.

Tiếp tục thi triển thuật Thuỷ Hoàn, nhưng dần dần, Lâm Bắc Thần phát hiện ánh sáng xanh lam nồng đậm trên cơ thể Sở Ngân đều đã chuyển sang màu xanh ngắt, nhưng vết thương cũng không tốt hơn được, cũng không có dấu hiệu bình phục.

Đây là... Có sức đề kháng và khả năng miễn dịch? Trong lòng hắn nặng nề.

“Khụ khụ...”

Lúc này, Sở Ngân ho khan vài tiếng, cuối cùng mở miệng, hơi thở mong manh nói: “Lâm... Lâm Bắc Thần... tiểu tử thối trò... trò... sao có thể ... đây là đâu?”

“Chủ nhiệm Sở, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, làm ta sợ muốn chết.”

Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất, nói: “Nơi này là Vạn Độc Động hang ổ của đám người liên minh mạo hiểm giả sâu mọt.”

“Vẫn còn ở... Vạn Độc Động sao?” Thân hình Sở Ngân run lên, dồn dập nói: “Trò cũng bị bắt rồi à? Bạn học Nhạc Hồng Hương đâu?”

Lâm Bắc Thần vội vàng giải thích: “Đừng lo lắng, nàng ta không sao, ta nhờ nàng ta trở về thành đi tìm người giúp rồi, nghe nói ông bị bắt nên tự ta lẻn vào thành tới tìm ông...” Hắn đại khái kể lại.

“Ông đúng thật là mạng lớn, bị thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn sống.”

Sở Ngân há to miệng thở dốc, nói: “Nhưng mà, trò... Không nên... Không nên tới nơi này, trong liên minh mạo hiểm giả sâu mọt này có mấy minh chủ... Thực lực rất mạnh, nhất là chủ nhân của Vạn Độc Động, tứ minh chủ, giỏi độc dược, khó mà đề phòng được, mau đi đi... tuyệt đối không được... Để hắn bắt...”

Lâm Bắc Thần nhìn thấy ông ta kích động, lại vội vàng ném một chiêu ra, nói: “Yên tâm, ta đã giết hắn rồi.”

Lại lần nữa kể chuyện lẫn vào trong thành nói ra.

Sở Ngân im lặng một lúc, sau đó mắng: “Tên khốn kiếp trò sao không đến sớm hơn?”

Lâm Bắc Thần: “...”