Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 230: Nên chết rồi




"Tiểu Cơ, mở Baidu maps, điều hướng đến Vạn Độc động."

"Được rồi, chủ nhân."

Một mũi tên chiếu 3D mà chỉ Lâm Bắc Thần mới có thể nhìn thấy xuất hiện dưới chân hắn.

Đi theo điều hướng trong khoảng thời gian một tách trà, đã đến bên ngoài Vạn Độc động.

Vạn Độc động này thật sự là một cái hang.

Một hang động được đào ra trên một tảng đá khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ.

Trên tảng đá ở lối vào hang động có ba chữ lớn màu đỏ tươi ‘Vạn Độc động’, cũng không biết dùng vật liệu gì để viết lên. Trong đêm tối vẫn vô cùng dễ thấy, như thể vừa mới dùng máu tươi tô lên.

Ở cửa hang động có hai hộ vệ đứng canh.

Nhưng y phục của bọn họ hoàn toàn khác với những kẻ lang thang trong thành, là áo choàng màu đen.

Trông giống như đệ tử của Tứ minh chủ trong động.

"Người nào?"

Nhìn thấy Lâm Bắc Thần đến gần, hắn lập tức quát tháo.

Lâm Bắc Thần lấy ra lệnh đã được tìm thấy trên người của thi thể kia, nói: "Đại minh chủ lệnh cho ta đến Vạn Độc động để lấy một thứ."

Đệ tử kia vừa nhìn thấy đó thực sự là lệnh bài của cận vệ bên cạnh đại thủ lĩnh, liền nói: "Lấy cái gì? Ta sẽ đi báo cáo với sư phụ rồi lấy ra là được."

Lâm Bắc Thần nói: "Chuyện cơ mật, ta bắt buộc phải đích thân thông báo với tứ minh chủ."

"Được, vậy ngươi đi theo ta."

Tên hộ vệ kia cũng không hỏi nhiều.

Trong hang động, đi bộ về phía trước 20 mét là bậc thang hướng xuống dưới.

“Ngươi cẩn thận đi theo, không được chạm lung tung vào đồ vật trong hang động, nếu không cơ quan sẽ bị kích hoạt, hoặc là nhiễm kịch độc, chết không biết tại sao mà chết.” Tên hộ vệ kia nhắc nhở.

Lâm Bắc Thần không nói gì.

Thuận theo bậc thang đi xuống khoảng năm phút, không khí càng ngày càng trở nên ẩm ướt và lạnh hơn.

Trước mặt đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết khiến người ta dựng cả tóc gáy truyền đến, giống như tiếng gào khóc dồn dập của dã thú nào đó trước khi chết, sau đó lại là tiếng rít kỳ dị vang lên, khiến cho hang động vốn dĩ vô cùng yên tĩnh lập tức trở nên âm u đáng sợ vô cùng.

Bước đến phía trước mới nhìn thấy thì ra là một cái hố vạn xà.

Vừa rồi có người bị ném xuống hố, thân thể bị vạn xà gặm nhấm, trước khi chết phát ra tiếng gào thét, lúc này hắn đã không còn giãy dụa và khí tức, rất nhiều con tiểu xà màu xanh đen to bằng ngón tay từ trong mũi miệng tai của thi thể bò ra...

"Sao ngươi lại vào đây?"

Người phía trước khàn giọng hỏi.

Đệ tử dẫn đường nói: "Hồi bẩm đại sư huynh, là đại minh chủ phái người tới lấy đồ, muốn đích thân gặp mặt sư phụ."

"Ồ? Hôm nay sư phụ thử độc thất bại, tâm trạng không tốt, sau khi ngươi bước vào thì cẩn thận một chút.”

Người được gọi là đại sư huynh là một kẻ lưng gù thân mặc áo choàng đen, bước đi còn có chút khập khiễng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, hắn liếc nhìn Lâm Bắc Thần một lượt từ trên xuống dưới, không nói gì, xoay người rời đi.

Lại đi tiếp về phía trước, có một cổng sắt ở trước mặt.

Đệ tử dẫn đường bước tới trước gõ cửa rồi dẫn Lâm Bắc Thần vào. Sau cánh cửa, gió núi đột nhiên tươi mát, ánh sao chiếu rọi.

Thực sự đã ra khỏi sơn động rồi.

Một tiểu dược điền mơ hồ có thể nhìn thấy được.

Đối diện với dược điền là một dãy nhà gỗ.

Căn nhà gỗ trước mặt có khoảng sân rộng lớn và bằng phẳng.

Một bên sân là một cái ao nhỏ rộng một mẫu vuông.

Bên hông có mười mấy cái vại lớn màu đen, đường kính một mét, trong bóng đêm không nhìn rõ trong vại chứa cái gì.

Đứng trước cửa ngôi nhà gỗ là một ông lão thân mặc áo choàng đỏ, tóc lưa thưa, lông mày và tóc bạc trắng, dáng người gầy gò, đang đập đồ giống như một kẻ điên nổi trận lôi đình, đứng bên cạnh là bốn đệ tử thân mặc áo choàng đen, run lẫy bẫy, một câu cũng không dám nói.

Đám đệ tử dẫn đường thấy thế, da đầu liền run lên một trận.

Bởi vì hắn nhớ rõ lần trước sư phụ tức giận, mất hết tính người, nhị sư huynh không cẩn thận nói sai một câu đã bị sư phụ đánh gãy tứ chi, sau đó băm thành tám mảnh, tách ra thử thuốc.

Hắn không dám tiến lên nói chuyện, xoay người nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi muốn làm cái gì thì tự lên nói đi.”

Lâm Bắc Thần bước tới và nói: “Ra mắt tứ minh chủ.”

“Hả? Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?” Lão giả lưng còng đang tức giận, quay đầu lại, hai mắt đỏ như máu, ánh mắt giống như hai con rắn độc, đánh giá Lâm Bắc Thần, như thể bất cứ lúc nào cũng muốn thèm thuồng mà lựa người.

“Ta phụng mệnh đại minh chủ đến để lấy thứ gì đó.” Lâm Bắc Thần cúi đầu nói.

“Ồ? Lão đại muốn đồ gì, tại sao hắn không tự đi lấy?” Ánh mắt của lão giả lưng còng đỏ rực sâu kín, tựa như dã thú, toát ra một luồng khí tức nguy hiểm.

Lâm Bắc Thần chậm rãi ngẩng đầu nói: “Đại minh chủ nói, có một chuyện muốn hỏi lại giáo viên của học viên Vân Mộng thành, người đã bị bắt kiểm tra lại độc dược kia, cho nên...”

Nói tới đây, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía sau lão già lưng còng, nói: “Đại... Đại minh chủ, sao ngài lại tới đây?”

Lão già lưng còng theo bản năng xoay người nhìn, nhất thời kinh ngạc, bởi vì ông phát hiện đại minh chủ thật sự ở sau lưng mình.

Chuyện gì đang xảy ra? Lão đại đến khi nào vậy?

Lúc này, Lâm Bắc Thần đột nhiên làm loạn, Đa Lan Kiếm nháy mắt ở trong tay, kiếm quang chợt loé, hắn trực tiếp chém đầu lão già lưng còng, một kích thành công, không chút dây dưa.

Tứ minh chủ với bản lĩnh đáng thương, căn bản chưa kịp thi triển gì đã không còn đầu rồi.

Một đường máu tươi từ cổ phun ra, giống như vòi phun máu. Lúc này, hình chiếu 4D của đại minh chủ mới từ từ biến mất. Những người khác đều sợ ngây người.

Lâm Bắc Thần cũng không chút lưu tình, thi triển ra Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ, thân hình giống như ma quỷ, vài cái chớp động, thay đổi vị trí, thi triển ra Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên, mấy đệ tử có thực lực không cao, ngay cả hét lên cũng không kịp hét, tất cả đều ngã xuống đất, bao gồm cả đệ tử dẫn đường kia.

Mãi đến lúc này, thi thể của tứ minh chủ mới phù một tiếng, tay chân run rẩy.

“Nên chết rồi chứ?” Lâm Bắc Thần mang theo kiếm qua, nhắm ngay tim đâm vào.

Thêm một đao nữa.

Sau khi xác nhận tứ minh chủ hoàn toàn chết, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại, cũng thêm một kiếm lên bốn người còn lại bao gồm cả đệ tử dẫn đường, bảo đảm bọn họ sẽ không giả chết nữa.

Cuối cùng chỉ có một đệ tử xem như nhỏ tuổi nhất, hôn mê chưa chết.