Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 229: Vạn Độc động




Một người đàn ông trung niên dáng người mập lùn giống như trái bí đao ngắn ngủn thân mặc gấm y, nghe vậy mỉm cười nói: "Yên tâm đi, Vô Cực huynh, nhờ có huynh lần này tận tình chiêu đãi, ta làm sao có thể để huynh lãng phí tâm tư được chứ, đợi ta gặp được chủ nhân, nhất định nghĩ cách góp lời giúp huynh, phấn đấu để huynh sớm ngày hoàn thành ý nguyện. "

"Vậy thì ta phải đa ta Vạn Niên huynh trước rồi."

Ông lão thân hình vạm vỡ với mái tóc muối tiêu bật cười nói.

Theo sau hai người còn có tám, chín người, bọn họ đều là cao thủ cảnh giới võ sư với thần hình dũng mãnh, khí tức chất phác.

Lâm Bắc Thần trong lòng âm thầm run lên. "Tiểu Cơ, quét hình bọn họ."

Hắn âm thầm hạ lệnh.

APP khởi động.

Một tia sáng mà chỉ Lâm Bắc Thần mới có thể nhìn thấy, chiếu qua, bao trùm mười một người trong đó, quá trình quét đã hoàn tất trong giây lát.

Lúc này, đám thị vệ ăn uống trên quảng trường lập tức đứng lên, nhanh chóng xếp thành hai hàng, hoảng sợ nói: "Tham kiến đại minh chủ, tham kiến các vị minh chủ.”

Ông lão với thân hình vạm vỡ hơi cau mày, khịt mũi một tiếng, cũng không khiển trách.

Một nhóm người ra khỏi đại điện, bước ra khỏi Thạch thành.

Nhìn dáng vẻ này, coi bộ là muốn tiễn quả bí đao ngắn ngủi 'Vạn Niên huynh' đó ra khỏi thành.

Mấy tên thị vệ kia cũng không dám lơ là, để lại hai hộ vệ canh gác, những người khác cũng theo sát phía sau.

"Cơ hội tốt."

Lâm Bắc Thần vừa nhìn thấy liền vui mừng khôn xiết.

Ông lão vạm vỡ với mái tóc muối tiêu kia chắc hẳn là đại minh chủ của Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt, vậy thì mấy người theo sau ông ta có lẽ chính là các minh chủ khác. 'Vạn Niên huynh' này lai lịch không rõ, nhưng nhìn mức độ kính trọng của mấy vị minh chủ dành cho ông ta, thân phận địa vị cũng không thấp, lúc này đều đã rời đi cả rồi, hàng phòng ngự ở nơi này ngay lập tức trở nên trống rỗng.

Đưa mắt nhìn theo đoàn người rời đi, trong lòng Lâm Bắc Thần đã định sẵn kế hoạch.

"Tiểu Cơ, chiếu hình."

"Được rồi, chủ nhân."

APP Trợ thủ trình chiếu khởi động, chiếu ra ánh sáng.

Rơi xuống trước mắt hắn, hóa thành hình ảnh một ông lão tóc muối tiêu, rất sống động giống như người thật, chính là vị minh chủ đã xuất hiện trước đó.

Lâm Bắc Thần theo sát phía sau.

Hình chiếu của đại minh chủ và Lâm Bắc Thần lần lượt một trước một sau đi đến quảng trường nhỏ.

"Tham kiến đại minh chủ."

Ngay khi hai thị vệ vừa nhìn thấy hình chiếu, mặc dù cực kỳ kinh ngạc tại sao đại minh chủ lại trở về sớm như vậy, nhưng chắc chắn là có ông ta, bọn họ ngay lập tức run lẩy bẩy mà hành lễ.

Lâm Bắc Thần đúng lúc tiến lên trước một bước, hỏi: "Tên giáo viên của học viện bị bắt mấy ngày trước đã xử lý như thế nào rồi?”

Hộ vệ nhìn thấy hắn đi theo bên cạnh minh chủ còn tưởng rằng hắn là thân tín của minh chủ, mặc dù lạ mắt nhưng cũng không dám hỏi nhiều, một người trong đó nói: "Cái này ... Ngày hôm qua tam minh chủ đã hạ lệnh tống phế nhân đó vào Vạn Độc động, làm nguyên liệu thử độc cho tứ minh chủ rồi." Trong lòng hắn oán thầm, không đúng, đại minh chủ đã biết chuyện này, tại sao còn hỏi?

Nhưng mà hắn lại không dám có một chút nghi hoặc, còn cho rằng đại minh chủ quý nhân hay quên.

Lâm Bắc Thần trong lòng run lên.

"Lập tức đưa ta đến Vạn Độc động." Hắn nói với chất giọng sắc bén.

"Cái này......"

Hai tên thị vệ liền giật mình.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt uy nghiêm của đại minh chủ bên cạnh, vẻ mặt có hơi tức giận, cũng không biết đã xảy ra chuyện quan trọng gì nên lúc này cũng không dám chất vấn chút nào, vội vàng đi trước dẫn đường.

Lâm Bắc Thần điều khiển hình chiếu, để ông ta trực tiếp đi vào trong đại điện, sau đó biến mất.

Hai hộ vệ đi trước dẫn đường.

Đi được một lúc, rời xa khỏi đại điện, trong lòng hai người mới nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Huynh đệ, trông ngươi rất lạ mặt, ngươi đã đi theo minh chủ từ khi nào vậy?" Một hộ vệ không nhịn được hỏi.

Lâm Bắc Thần hừ lạnh một tiếng: "Hỏi cái gì nên hỏi, cái không nên hỏi thì đừng hỏi, biết quá nhiều sẽ không tốt cho các ngươi."

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân không có ý gì khác, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ ngươi vừa nhìn qua đã biết là tâm phúc bên cạnh đại minh chủ rồi..." Thị vệ kia vội vàng cười nói.

Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi là cái thá gì, cũng xứng kết giao bằng hữu với ta ư?"

"Vâng vâng vâng, đại nhân đừng tức giận."

Lâm Bắc Thần càng thờ ơ bao nhiêu thì hai tên hộ vệ ngược lại càng không nghi ngờ hắn.

Đi được nửa con đường quanh co trong thành, đến một con hẻm hẻo lánh, Lâm Bắc Thần đột nhiên dừng lại hỏi: "Còn bao xa nữa?"

Hai hộ vệ mở miệng vừa định nói, đột nhiên cảm thấy trước ngực lạnh lẽo.

Cúi đầu nhìn liền thấy trước ngực mỗi người đã có một mũi kiếm đẫm máu nhô ra.

Hai người đến cả tiếng hét còn chưa kịp phát thì đã bị Lâm Bắc Thần rút Trịnh Y Kiếm và Đa Lan Kiếm ra, làm mấy việc cùng lúc, kiếm quang loé lên, chém đầu của cả hai người bọn họ xuống, khi đã chắc chắn rằng bọn họ đều đã chết, không có bất cứ cơ hội nào để mà truyền tin tức báo động ra ngoài, mới lấy ra hai lệnh bài trên người bọn họ rồi ném thi thể xuống cống ngầm ở góc tường bên đường, ngụy tạo thành một cảnh tượng ẩu đả chém giết lẫn nhau.

Lâm Bắc Thần dùng APP Trợ thủ trình chiếu chiếu ra dáng vẻ của đại minh chủ, chủ yếu là để ung dung thản nhiên mà hỏi ra tăm tích của Sở Ngân. Một khi biết được địa điểm, thì có thể sử dụng Baidu maps để điều hướng, theo đó mà đi, căn bản không cần hai người này dẫn đường.

Sở dĩ lừa bọn họ đến một nơi hẻo lánh mà giết là để đề phòng lát nữa khi đại minh chủ thật sự trở về sẽ bị lật tẩy.

Hai tên hộ vệ biến mất, đại minh chủ kia nhất thời cũng sẽ không đặt nhiều tâm tâm tư mà tra xét, chắc hẳn sẽ cho rằng hai người này lén ra ngoài đánh bạc chơi gái rồi.