Nói là sơn trại, nhưng thực ra dùng một toà tiểu thạch thành để hình dùng thì thích hợp hơn.
Trên đỉnh của Ma Vân Nhai có một bình địa hình tròn với đường kính hơn hai nghìn mét.
Xung quanh bình địa toàn bộ nham thạch dựng đứng sừng sững giống như một bức tường đá tự nhiên nhưng ở trung tâm thì khá thoai thoải và cây cối mọc um tùm.
Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt đã lấy nham thạch xung quanh làm cơ sở, xây dựng nên một tiểu thành đủ để dung nạp ngàn người.
Tường thành cao hơn mười mét, cao thủ võ đạo bình thường khó có thể nhảy vọt qua được.
Bên ngoài bức tường là vách núi cao và dốc, có thể được mô tả giống như rãnh trời.
Vì vậy, trên tường thành về cơ bản là không có bóng người tuần tra.
Cổng pháo đài có treo sạp ngàn cân, cổng được đúc bằng gang và mở ra hai bên trái phải.
Lâm Bắc Thần ẩn thân trong cây cỏ, cẩn thận quan sát.
Hắn phát hiện ngay cả vào ban đêm, trong pháo đài này cũng có rất nhiều người ra vào, hơn nữa bọn họ đều ăn mặc như mạo hiểm giả, không khác nhiều so với đám người Chu Thành, có người vận chuyển hàng hoá cướp giật đến, cũng có người vung vẫy roi da đuổi bắt đám nam nữ, có vẻ như trong thành còn buôn bán nhân khẩu.
Việc kiểm tra trong thành rất lỏng lẻo.
Lâm Bắc Thần đã thay một bộ y phục được lột ra từ trên thi thể của Chu Thành trước đó, đóng giả thành một mạo hiểm giả sâu mọt, trà trộn vào thành một cách rất dễ dàng.
Trong thành đường xá ngang dọc.
Xây dựng nhiều nhà đá cao thấp khác nhau.
Thiết kế cũng được coi là chỉnh tề.
Đi dọc theo con đường tiến vào cổng thành, hai bên đường còn có tửu lâu, kỹ viện, sòng bạc.
Lúc này trời đã về khuya nhưng vẫn còn rất náo nhiệt.
Liên tục có những mạo hiểm giả thua sạch túi bị người trong sòng bạc ném ra ngoài.
Còn có những anh chàng uống say khướt, dựa vào tường mà nôn mửa, đi tiểu các kiểu...
Một mùi vị dơ bẩn thối nát tràn ngập trong không khí.
Lâm Bắc Thần thậm chí còn nhìn thấy một số cảnh đánh nhau. Có người trực tiếp bị đánh chết, máu tươi chảy ra, không thấy có người của chính phủ gì đó đến quản giáo, thi thể trực tiếp bị ném trên đường phố, cũng không biết cuối cùng là ai đến xử lý.
Hỗn loạn.
Vô trật tự.
Là ấn tượng trực tiếp nhất mà tiểu thạch thành này mang lại cho Lâm Bắc Thần. Trong bầu trời đêm, khắp nơi đều tràn ngập mùi vị của tội ác.
"Chủ nhiệm Sở thực lực mạnh mẽ, thân phận khác biệt, nếu như bị bắt thì chắc hẳn phải được giam giữ ở nơi quan trọng. Trước tiên ta nên đến một số nơi trọng yếu trong thành xem thử."
Quyết định chủ ý, Lâm Bắc Thần đi dọc theo đường phố vào trong thành.
Phía trước khoảng hơn một nghìn mét là một quảng trường nhỏ.
Trên quảng trường đốt mười mấy đống lửa.
Mấy chục mạo hiểm giả đang ăn uống no nê, từ đằng xa đã có thể ngửi thấy mùi rượu thịt.
Xung quanh quảng trường đặt đầy giá binh khí.
Trên đó đặt binh khí, chủ yếu lấy đao kiếm làm chủ.
Phía sau quảng trường là một căn nhà đá cỡ lớn tương tự như đại điện, cao khoảng hơn hai mươi mét, trong nhà có phòng giống như một tiểu mê cung.
Xung quanh lối vào của thạch điện có bốn cột gỗ màu đen cao cả chục thước đứng sừng sững, trên đó đều treo thi thể.
Trái tim của Lâm Bắc Thần khẽ động, đồng tử đột ngột co lại.
Mượn ánh lửa để nhìn kỹ một lượt, trong tám thi thể đều không có Sở Ngân, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phải đi đâu mà tìm đây chứ?”
Hắn âm thầm cân nhắc.
Lúc này, trong số các mạo hiểm giả đang ăn uống no say trên quảng trường, đột nhiên có người bật cười nói: "Ha ha, những tiểu cô nương của Hoả Sắc Vi thật là mạnh mẽ, đặc biệt là những tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi kia...đáng tiếc, lão tử còn chơi chưa đủ đã bị minh chủ bán đi mất, đáng tiếc quá, giữ lại trong thành thêm vài ngày nữa không phải tốt sao.”
Một người khác cười lớn nói: "Ngươi thì biết cái rắm gì, mấy con ngựa hung dữ này, thỉnh thoảng thử một chút cho tươi mới là được rồi, mức độ nhiều, lỡ như bị cắn một phát thì cái của quý của ngươi cũng không còn, khó mà đề phòng... Ha ha, ngươi muốn có nữ nhân thì đi đến kỹ viện trong thành, dạng nào cũng có.”
“Đúng vậy, bị con gấu đen to lớn như ngươi hành hạ một lần, nữ nhân kia gần như sắp không thành hình người rồi, còn giữ lại thêm mấy ngày nữa có thể sẽ không bán được giá.” Một giọng nói khác bật cười nói.
"He he, nghe nói trong số đám người mà Chu Thành bắt được có hai nữ sinh như hoa như ngọc, vẫn còn nhỏ non tơ, tới lúc đó...Chậc chậc chậc." Người mở đầu cuộc nói chuyện kia vẫn chưa thoả mãn nói.
Nghe thấy đủ loại ngôn từ bẩn thỉu, sát khí trong lòng Lâm Bắc Thần dần dần bốc lên.
Các nữ kiếm sĩ của đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi, kết cục chắc hẳn là vô cùng thê thảm. Nghe lời này, hình như là thực sự đã bị bán đi rồi.
Lâm Bắc Thần ẩn thân trong bóng tối, trong lòng không ngừng lên kế hoạch đối phó.
Những mạo hiểm giả đang ăn uống này, giáp trụ trên người tươi sáng và cao cấp hơn, khí tức cũng càng mạnh mẽ hơn. Có lẽ là thị vệ của đại điện, bọn họ chắc hẳn là biết tăm tích của Sở Ngân.
Hắn đếm kỹ lưỡng một chút.
Tổng cộng có mười hai người.
Tất cả đều là võ giả có tu vi ở cảnh giới võ sĩ, nếu như mình ra tay, hoàn toàn có thể giết sạch toàn bộ bọn họ trong khoảng thời gian một tách trà.
Nhưng mà một khi ra tay sẽ náo loạn gây ra động tĩnh, chắc chắn sẽ kinh động đến người khác.
Hắn đang suy nghĩ dùng cách gì đó để dẫn dụ ra một trong số bọn họ và ép hỏi tung tích của Sở Ngân.
Chính vào lúc này, trong thạch điện to lớn, đột nhiên có mấy người bước ra.
"Ha ha, Vạn Niên huynh, lễ vật lần này đều đã chuẩn bị xong cả rồi. Vạn Niên huynh đã kiên trì muốn nhân lúc trời đêm mà lên đường, vậy ta cũng không ngăn cản nữa" một ông lão thân hình vạm vỡ, tóc muối tiêu bước ra đầu tiên, cười nhạt nói: "Vẫn mong Vạn Niên huynh gặp được chủ nhân, nhất định phải nói nhiều lời tốt đẹp thay ta, sớm ngày di dời khỏi vùng đất hoang vu hẻo lánh này.”