Lâm Bắc Thần nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng lực siết chặt, mỉm cười nói: "Yên tâm, con người ta sợ chết nhất, sẽ không làm bậy đâu. Huống hồ, chúng ta không phải đã giao ước rồi sao, phải cùng nhau tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá, ta còn phải tìm cách chữa lành cho khuôn mặt của ngươi ”.
Mặt dù biết rõ, lập FLAG lúc này là không tốt lắm nhưng để cho nha đầu này bớt buồn Lâm Bắc Thần vẫn phải nói.
Nhạc Hồng Hương bị Lâm Bắc Thần nắm chặt tay, mặt đỏ bừng lên, vội cúi đầu xuống.
Lâm Bắc Thần âm thầm điều động ra màn hình trình chiếu của điện thoại, dùng APP Baidu maps để tìm kiếm đường xuống núi, làm rõ phương hướng một cách đại khái,
nói chi tiết một lượt, sau đó lại dặn dò mấy câu. Mặc dù Nhạc Hồng Hương rất tò mò tại sao Lâm Bắc Thần lại hiểu rõ về Bắc Hoang sơn như vậy, nhưng cũng không dám trì hoãn thời gian nữa, lập tức xoay người rời đi.
May mắn thay, những ngày qua phải bôn ba trong núi nàng đã quen thuộc với môi trường xung quanh.
Sau khi tiễn Nhạc Hồng Hương đi, Lâm Bắc Thần một mình cầm kiếm quay trở lại. "Thiếu hiệp, xin tha mạng."
Chu Thành và những người khác khóc lóc cầu xin thương xót.
"Đồ chó má nhà ngươi, chết không đáng tiếc."
Dưới ánh sao, vẻ mặt của Lâm Bắc Thần trở nên lạnh lùng.
Những người này đều phải chết.
Để bọn họ sống có thể sẽ ảnh hưởng chí mạng đến các hành động tiếp theo của mình và sự an toàn của Nhạc Hồng Hương.
Lâm Bắc Thần không có bất cứ do dự nào. Kiếm quang lóe lên.
Đầu của Chu Thành lăn xuống đất.
Đã giết người rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người ở cả hai thế giới.
Không có cảm giác phấn khích giống như biến thái, cũng không có cảm giác tội lỗi gì cả.
Chỉ giống như giết một con Vô Vĩ Quỷ Thử mà thôi.
Hắn nhớ tới lời mà Sở Ngân đã nói vào đêm hôm đó.
‘Sớm muộn gì trò cũng sẽ quen thôi’.
Thế là hắn cầm kiếm, bất chấp lời van xin và nguyền rủa, mười mấy mạo hiểm giả xung quanh toàn bộ đều bị chém chết từng người một.
Vẫn không có bất cứ cảm giác đặc biệt nào. Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ánh kiếm lóe lên.
Từng cái đầu lần lượt rơi xuống.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Lâm Bắc Thần lại đào một cái hố lớn ở cái hang động mà hắn đã ẩn nấp trước đó, nhét thi thể của mười mấy người này vào, sau đó chôn vùi hoàn toàn cái hang.
Đây không phải vì hắn nảy sinh lòng tốt để cho những tên cầm thú đáng chết này có chỗ chôn thân.
Mà là đang huỷ thi thể xoá bỏ mọi dấu vết.
Ít nhất là để cho những người khác của liên minh sâu mọt không phát hiện ra tăm tích của những người này một cách nhanh chóng như vậy, khi bọn họ đang truy sát và tìm kiếm, có thể trì hoãn một chút thời gian.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Bắc Thần đột nhiên nhớ ra cái con chuột chũi Quang Tương kia, cũng không biết là còn sống hay đã chết, nó đã đi đâu rồi.
"Tiểu Cơ, mở Baidu maps, tìm kiếm Ma Vân Nhai của Ưng Sầu Lĩnh, điều hướng và chọn con đường ngắn nhất."
"Được rồi, chủ nhân."
Ngay sau đó, một mũi tên trình chiếu 3D mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Bắc Thần men theo phương hướng của mũi tên, bất chấp Huyền khí tiêu hao thi triển ra thân pháp Vân Trung Phi Vũ, nhanh chóng rời đi.
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, lập tức cho mình uống một ngụm Thuỷ Hoàn.
Theo nhắc nhở của điều hướng, sẽ mất thời gian khoảng một tiếng mới có thể đến nơi.
"Chủ nhiệm Sở, chủ nhiệm Sở, lão nhân gia ông phúc lớn mạng lớn, nhất định phải cầm cự đấy!"
Lâm Bắc Thần âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Dưới tốc độ đi đường không cần mạng của mình, cuối cùng sau năm mươi phút, hắn cũng đã đến được Ưng Sầu Lĩnh.
Nơi đây là một ngọn núi dốc đứng, loạn thạch bộc phát, còn có độc trùng chướng khí, có một số cây cối kỳ lạ giống như đá mọc lên. Cành cây sắc nhọn như được tạo thành từ kim loại, đầy khắp núi đồi, nơi nào cũng có. Ngay cả hùng ưng trên bầu trời cũng không thể hạ cánh xuống một môi trường như vậy, chỉ có thể phát sầu mà bay lượn vòng.
Cái tên Ưng Sầu Lĩnh cũng xuất phát từ điều này.
Trong núi còn đầy rẫy cạm bẫy và cơ quan do liên minh mạo hiểm giả sâu mọt bày bố.
Có thể gọi là một nơi nguy hiểm như núi đao biển lửa.
Nhưng Lâm Bắc Thần có Baidu maps điều hướng, có thể dễ dàng đi theo những con đường nhỏ mà ngay cả Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt cũng chưa chắc biết được, tiến vào Ưng Sầu Lĩnh, đi đến dưới Ma Vân Nhai.
Ma Vân Nhai cao một trăm trượng, ba vách đá dựng thẳng đứng như dao gọt, nhẵn bóng như gương.
Chỉ có một mặt là độ dốc hơi thoai thoải, loạn đá như đao, cỏ dại mọc um tùm.
Có bóng dáng của các mạo hiểm giả thoắt ẩn thoắt hiện, canh gác lối đi này.
Lâm Bắc Thần thi triển thân pháp Vân Trung Phi Vũ, dựa vào sự nhắc nhở của Baidu maps giống như một con chó điện tử, tránh được tất cả các trạm kiểm soát, cẩn thận leo lên, cuối cùng cũng lên đến đỉnh của Ma Vân Nhai.
Một sơn trại bằng đá cực kỳ khí thế xuất hiện trong tầm mắt hắn.