"Nói như vậy, những người đã ám toán bọn ta đêm đó đều là cao thủ trong liên minh của các ngươi?"
Lâm Bắc Thần nói: "Ngay cả người của đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi cũng đang phối hợp diễn kịch với các ngươi? Không đúng, bọn họ cũng đã chết rất nhiều người."
Chu Thành vội vàng nói: "Phong Tứ Nương và những người khác của Hoả Sắc Vi vốn không biết những chuyện này, chỉ có điều vừa hay gặp dịp, bị bọn ta chọn trúng, trở thành công cụ dùng để tính toán các ngươi. Bọn họ không phải cùng một nhóm với bọn ta."
"Không đúng, nếu như bọn họ không biết, vậy cô nương tên Tiểu Linh kia là sao vậy?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Chu Thành nói: "Thực ra, nữ nhi của ta sớm đã bị đánh tráo rồi, chỉ là Phong Tứ Nương không phát giác ra mà thôi. Người đóng giả Tiểu Linh là một sát thủ có lai lịch thần bí, là khách hàng muốn để kế hoạch được chắc như đinh đóng cột, cho nên đã đặc biệt bỏ ra một mức giá cao để mời tới đối phó với ngươi.”
Mẹ nó.
Thực sự là hao tâm tổn huyết.
Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng về cơ bản, những thông tin cần thiết đều có.
Tiếp theo, Lâm Bắc Thần lại tra hỏi một hồi, biết được thực lực của sáu đại minh chủ trong Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt này, cũng như số lượng các cao thủ khác.
"Các giáo viên và bạn học của ta, bây giờ thế nào rồi?"
Lâm Bắc Thần cuối cùng mới mở miệng hỏi.
Trong lòng hắn rất lo lắng, trước đó hắn đều không dám hỏi câu hỏi này. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn phải hỏi.
Nhạc Hồng Hương ở bên cạnh, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Đây là một câu hỏi sống còn.
Chu Thành trong lòng lộp độp một chút, do dự không dám nói.
Lâm Bắc Thần thấy vậy, trái tim chùng xuống, trường kiếm kề vào cổ hắn, nói: "Nói."
"Vâng vâng vâng, Hàn Bất Phụ và Bạch Khâm Vân không rõ tung tích. Liên minh đang tìm kiếm. Theo tin tức từ trạm kiểm soát ở bên ngoài ngọn núi truyền đến, bọn họ vẫn chưa trốn ra ngoài. Chủ nhiệm khối một Phan Nguy Minh thân mang trọng thương trốn vào trong đầm lầy khí độc. Có lẽ ... lành ít dữ nhiều, về phần chủ nhiệm khối hai Sở Ngân... Nghe nói là vì yểm hộ cho cặp học viên đó mà kiệt sức bị bắt làm tù binh, e là... e là... e là ... "
Nói đến đoạn cuối, Chu Thành không dám nói tiếp nữa. "Lâm học trưởng, phải làm sao đây?"
Nhạc Hồng Hương lo lắng nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần trước mắt gần như tối sầm lại.
Trước đó hắn còn hoang tưởng rằng Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn, hai người dù sao cũng là cao thủ của học viện, có thể dẫn theo Hàn Bất Phụ và Bạch Khâm Vân trốn thoát.
Kết quả lại như vậy.
"Ngươi có biết tên của bọn họ không?"
Lâm Bắc Thần một chân giẫm lên ngực của Chu Thành nói: "Ngươi còn biết cái gì nữa, nói?"
Chu Thành vội vàng khẩn cầu: "Là tin tức từ trong liên minh truyền ra. Khách hàng treo thưởng biết rất rõ về các ngươi. Không chỉ muốn giết ngươi, mà học viên họ Bạch kia và Sở Ngân cũng đều là mục tiêu, còn phân phát chân dung xuống dưới... ta biết chỉ có bấy nhiêu thôi."
Lâm Bắc Thần nhạy bén đã nắm bắt được một số thông tin trong đó.
Mình, Sở Ngân và Bạch Khâm Vân đều là mục tiêu?
Nói cách khác, Phan Nguy Mẫn, Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ là bị tai bay vạ gió.
Manh mối ở đâu chứ?
Mình với hai người Sở Ngân và Bạch Khâm Vân có điểm chung nào? Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Ba người bọn họ đều tham gia cuộc ước hẹn đấu kiếm.
Không lẽ là Tào Phá Thiên và Bạch Hải Cầm đứng sau bố cục?
Rất có khả năng.
Hai tên cẩu tạp chủng này.
Lâm Bắc Thần vô cùng căm hận.
"Nói, sào huyệt của các ngươi ở đâu?" Lâm Bắc Thần lại hỏi.
"Trên Ma Vân Nhai của Ưng Sầu Lĩnh..." Chu Thành nói.
Lâm Bắc Thần lại lần lượt tra tấn riêng mấy tên mạo hiểm giả khác và nhận được câu trả lời tương tự.
"Nhạc sư muội, ta phải đi một chuyến đến Ưng Sầu Lĩnh."
Hắn nhìn Nhạc Hồng Hương và nói: "Cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, ta cũng phải cứu chủ nhiệm Sở."
Nhạc Hồng Hương gật đầu nói: "Được, ta đi cùng ngươi."
Lâm Bắc Thần lắc đầu nói: "Ngươi không thể đi."
"Mặc dù thực lực của ta không đủ, nhưng mà ta có thể ..." Nhạc Hồng Hương muốn phản bác.
Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi còn có một số chuyện quan trọng hơn phải làm ... ngươi cải trang rồi lập tức xuống núi, đến học viện cầu cứu, tới tìm... tìm hiệu trưởng Lăng Thái Hư, để ông ta cử các cao thủ trong học viện đến Bắc Hoang sơn giúp đỡ, nhớ kỹ, nguỵ tạo một thân phận, đến trạm gác để đăng ký, không được để lộ thân phận của ngươi, cũng không được dùng xe ngựa của chúng ta. Khi đến thành cũng phải cẩn thận, không được tin tưởng bất cứ ai bên ngoài học viện cho đến khi ngươi gặp được hiệu trưởng Lăng Thái Hư mới thôi.”
Trong lời nói của Chu Thành vừa rồi, lờ mờ tiết lộ rằng đối phương đã bố trí tai mắt trong trạm gác ở miệng núi.
Điều này khiến hắn rất lo lắng.
Cho nên, năm lần bảy lượt nhắc nhở Nhạc Hồng Hương, tuyệt đối phải cẩn thận đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Mặc dù Nhạc Hồng Hương rất lo lắng cho Lâm Bắc Thần, nhưng nàng cũng phân biệt rõ ràng nặng nhẹ, việc gấp hay không gấp.
Nàng biết rằng những chuyện mà mình phải làm cũng rất quan trọng.
Nhớ kỹ sự sắp xếp của Lâm Bắc Thần từng cái một, Nhạc Hồng Hương ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp phản chiếu ánh sao rực rỡ, nghiêm túc nói: "Lâm học trưởng, ngươi tuyệt đối không được bốc đồng. Nếu như gặp chuyện không thể làm được thì cứ âm thầm quan sát, nhất định phải bảo trọng.” Nói xong, trong lòng đã vô cùng hoảng loạn.