Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 218: Quà cảm ơn




Lại là nữ võ sĩ tên Vũ Hồng đã dẫn theo một thiếu phụ yêu kiều thân mặc giáp da màu đỏ sẫm tới trước mặt đám người.

"Các vị sư phụ, bạn học, đây là tiểu thư nhà ta, đặc biệt tới đây cảm tạ các vị."

Vũ Hồng nói.

Thiếu phụ có khuôn mặt như hoa đào, nét mặt rất phong tình, có nét quyến rũ trưởng thành mà thiếu nữ trẻ tuổi không có được, phong thái duyên dáng, dáng người bốc lửa, mái tóc dài đỏ rực, khí tức kiêm cả anh hùng và dịu dàng.

Chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt, có lẽ là di chứng của việc mất máu quá nhiều.

Phía sau nàng là một tiểu cô nương trông có vẻ khoảng bốn tuổi, dáng vẻ rụt rè khiến người ta nhìn thấy mà thương.

"Trước đó khi bị tiểu đoàn tấn công, tiểu nữ đang ở thời khắc quan trọng để chữa trị, không thể nào ra tay. May mà bốn bạn học đã ra tay trượng nghĩa, cứu ta và các tỷ muội. Ân cứu mạng hôm nay, tiểu đoàn Hoả Sắc Vi sẽ khắc ghi trong lòng, ngày sau có gì sai khiến, tuyệt đối không khước từ, Phong Tứ Nương ở đây xin đa tạ các vị.”

Thiếu phụ hành lễ đa tạ rất trịnh trọng.

"Tiểu Linh, nhanh cảm ơn mấy vị ca ca tỷ tỷ và các vị sư phụ." Nàng nói với tiểu cô nương ở phía sau.

"Cảm ơn...cảm ơn ca ca, tỷ tỷ, sư phụ."

Tiểu cô nương nhẹ giọng nói.

Nàng túm lấy góc áo của Phong Tứ Nương, nửa người núp sau lưng, dáng vẻ rụt rè giống như một con nai nhỏ đang hoảng sợ, trong đôi mắt to tròn tràn đầy lo lắng và hoảng sợ, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Không cần đoán, tiểu cô nương này có lẽ chính là nữ nhi mà Chu Thành dùng làm lý do cho vụ cướp giật ngày hôm nay.

Phan Nguy Mẫn nói: "Ngươi đã ra ngoài mạo hiểm, tại sao phải dẫn theo đứa trẻ chứ?"

Phong Tứ Nương với vẻ mặt buồn bã giải thích: "Điểm dừng chân trong thành của tiểu đoàn đã bị đám người Chu Thành phá hoại rồi. Tiểu nữ sợ để Tiểu Linh ở lại trong thành sẽ bị bọn chúng bắt đi mất. Hơn nữa, nếu chẳng may mấy người bọn ta bị chôn vùi ở Bắc Hoang sơn, vậy sau này nó cũng sẽ không có ai chăm sóc, số phận bi thảm, cho nên chi bằng mang nó theo bên cạnh, cùng sống cùng chết.”

Trái tim của Lâm Bắc Thần chấn động.

Phan Nguy Mẫn và Sở Ngân đồng thời gật đầu.

Khi ánh mắt của hai người lướt qua tiểu cô nương, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Bạch Khâm Vân đỉnh đạc nói: "Tỷ tỷ, không cần cảm ơn, thân là một kiếm sĩ, dọc đường thấy chuyện bất bình đương nhiên phải rút đao tương trợ.”

"Đại ân đại đức không có gì báo đáp, đây là tất cả ma hạch mà Hoả Sắc Vi bọn ta đã săn được trong mười ngày qua, cũng là thu hoạch quý giá nhất trong chuyến mạo hiểm lần này. Để bày tỏ chút lòng thành của bọn ta, xin các vị sư phụ và các bạn học có thể vui lòng nhận cho."

Phong Tứ Nương lấy ra một túi ngọc màu đỏ rực lửa, hai tay dâng lên.

Phan Nguy Mẫn và Sở Ngân đều không nói gì.

Bọn họ đang chờ đợi phản ứng của bốn học viên.

Quả nhiên Hàn Bất Phụ là người đầu tiên lắc đầu, nói một cách rất nghiêm túc: "Thân là một kiếm sĩ, hành hiệp trượng nghĩa là việc mà bọn ta nên làm. Học viên của học viện Số 3 làm việc không phải vì mong được báo đáp."

Nhạc Hồng Hương cũng mỉm cười từ chối.

Bạch Khâm Vân, người có tính khí trẻ con, vô tư tuỳ tiện, nhưng lúc này cũng liên tục từ chối.

Lâm Bắc Thần vốn là thèm muốn ma hạch.

Nhưng mà vì ba bạn học đã tỏ rõ thái độ, cho dù hắn có thèm muốn cũng chỉ có thể nhẫn tâm từ chối, làm ra vẻ bản thân chính là một kiếm khách chân chính ‘không bị tiền bạc cám dỗ’.

Phong Tứ Nương nài nỉ nhiều lần, nhưng cuối cùng đều bị từ chối.

"Đại ca ca, cái này cho huynh, có được không."

Tiểu Linh đột nhiên lấy ra một con bù nhìn nhỏ làm bằng lá rơm, rụt rè đưa cho Lâm Bắc Thần, uất ức nói: "Món đồ chơi này là nương đã tặng cho Linh Nhi, ta tặng nó cho huynh...... ta đã nhìn thấy huynh đánh cha rồi, cha là người xấu, nhưng huynh không được đánh nương, có được không? Nương là người rất rất tốt, Linh Nhi cầu xin huynh đấy."

Đánh cha?

Lâm Bắc Thần liền sửng sốt.

Ngay lập tức phản ứng lại.

Nàng đang nói đến cảnh tượng Lâm Bắc Thần ra tay đối phó với Chu Thành ngày hôm nay.

Lâm Bắc Thần với vẻ mặt không nói nên lời.

Điều này đã để lại ám ảnh tâm lý cho tiểu nha đầu.

Hắn đột nhiên cảm thấy, hôm nay mình không tức giận mà ra tay giết chết Chu Thành, ít nhất về phương diện này mà nói là một lựa chọn chính xác.

Thử tưởng tượng xem, lỡ như cảnh tượng mình một kiếm đâm chết Chu Thành bị tiểu nha đầu này nhìn thấy...

Đó mới là thảm kịch thực sự của nhân gian.

Bạch Khâm Vân cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Lâm Bắc Thần. "Đa tạ tiểu muội muội.”

Lâm Bắc Thần cầm lấy con bù nhìn nhỏ và nói: "Ca ca hứa với muội."

"Cảm ơn ca ca, cảm ơn ca ca."

Tiểu nha đầu với dáng vẻ như trút được gánh nặng, nhảy cẫng lên sung sướng.

Phong Tứ Nương lại cảm ơn một lần nữa rồi mới đưa nữ nhi quay trở lại doanh trại của mình.

Một lúc sau.

Lại có người đến thăm hỏi.

Chính là nữ kiếm sĩ khoảng mười sáu mười bảy tuổi kia, lại dẫn Tiểu Linh đến tặng quà.

Lần này nàng đem đến một ít đồ ăn, đều là đồ ăn nhẹ, bao gồm mứt hoa quả, thịt khô và một số trái cây khô, chúng đều được làm rất sạch sẽ, hiển nhiên là do các nữ kiếm sĩ của Hoả Sắc Vi tự mình làm ra.

"Hai vị giáo viên và bốn bạn học đều không muốn nhận quà cảm ơn của Tứ Nương. Bọn ta trong lòng khó yên. Những thứ này đều là đồ ăn vặt do tỷ muội bọn ta làm. Coi như chỉ là một chút tấm lòng nhỏ bé, vẫn xin mấy vị hãy nhận cho."

Nữ kiếm khách với khuôn mặt ửng hồng nói.

Tuổi của nàng lớn hơn mấy người Lâm Bắc Thần một chút. Theo lý mà nói thì đó cũng là độ tuổi cắp sách đến trường.

Nhưng xuất thân nghèo khó, không thể chi trả học phí, cho dù có chút thiên phú luyện võ cũng không thể nhận được sự giáo dục chính quy nên nàng chỉ có thể ở trong đoàn mạo hiểm giả mà mưu sinh.

Nàng là nữ nhi của ai, muội muội của ai, người trong mộng của ai chứ?