Có thể thấy rằng khi nữ kiếm sĩ nhìn đám người Lâm Bắc Thần, trong mắt mang theo vẻ ngưỡng mộ không chút che giấu.
Ở đế quốc Bắc Hải, nền tảng giáo dục được coi trọng, nhưng vẫn có vô số người có xuất thân nghèo khó không thể nào vào các học viện do chính phủ quản lý, có thể khoác lên mình bộ đồng phục học viên và trở thành một thành viên của các học viện công lập. Đây là ước mơ của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ độ tuổi đến trường.
"A ha? Ngon thật, wow wow wow, cảm ơn."
Bạch Khâm Vân đôi mắt sáng cả lên, lập tức cầm lấy.
Linh Nhi bưng một đĩa thịt khô, bước tới trước mặt Lâm Bắc Thần, rụt rè nói: "Đại ca ca, cho huynh đấy, huynh thử đi, rất ngon.”
Lâm Bắc Thần cố ý nói: "Vị ca ca kia, còn có hai vị tiểu tỷ tỷ này nữa, họ đều đã giúp đỡ các muội, sao muội cứ cảm ơn ta hoài vậy chứ?"
Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì... bởi vì đại ca ca đẹp trai nhất."
Lâm Bắc Thần liền sửng sốt, sau đó cười phá lên.
Ta đây là đang bị một tiểu nha đầu bốn tuổi trêu ghẹo sao?
Quả nhiên, cho dù bạn có ở nơi nào thì đẹp trai chính là một lợi thế.
Lòng hư vinh của Lâm Bắc Thần đã đạt đến cực đại, hắn vô cùng hài lòng, nhận lấy miếng thịt khô trong đĩa và nói: "Cảm ơn tiểu muội muội."
Nhìn thấy mấy người đều đã nhận quà, nữ kiếm sĩ và Tiểu Linh mới hài lòng quay về.
Rất nhanh sau đó, ở trong doanh trại đằng kia vang lên tiếng hoan hô.
Hiển nhiên là bọn họ cảm thấy rất vui mừng vì người của học viện Số 3 có thể nhận quà.
"Thực sự là một nhóm tiểu tỷ tỷ lương thiện."
Lâm Bắc Thần xúc động nói.
Sau một khoảng thời gian, lại nghe thấy trong doanh trại của tiểu đoàn Hoả Sắc Vi có người cất giọng hát, là một giai điệu mà Lâm Bắc Thần trước giờ chưa từng nghe thấy, lại có vẻ như tràn đầy khao khát về tương lai.
Lâm Bắc Thần lắng nghe một lúc lại chìm vào mê mẫn.
Ca nhạc, trong bất kỳ mọi thời điểm, không gian và phương diện nào, đều là cách tốt nhất để thể hiện tâm trạng của bạn.
Trong đầu hắn nhất thời hiện lên vô số ca khúc trên trái đất, ngay lập tức nỗi nhớ quê hương trào dâng trong lòng.
"Nghỉ ngơi sớm đi."
Phan Nguy Mẫn dập tắt đám lửa ở trung tâm doanh trại, nói: "Ngày mai là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện đặc biệt. Nếu như khí vận tốt, ta sẽ đưa các trò đi xem thử Lôi Quang Hổ.”
Lôi Quang Hổ, bá chủ của ma thú ở Bắc Hoang sơn. Số lượng khan hiếm, thực lực mạnh mẽ.
Cho dù có là cao thủ cảnh giới võ sư cấp hai, khi gặp phải Lôi Quang Hổ cũng phải chạy trốn.
Loại sinh vật này không chỉ thể xác mạnh mẽ ngang ngược, cận chiến bất khả chiến bại mà còn có thần thông Lôi hệ bẩm sinh, sức công phá cực lớn, một số đoàn mạo hiểm hoặc là thương đoàn cấp thấp lỡ như gặp phải Lôi Quang Hổ phát cuồng, đoán chừng kết cục chính là toàn quân bị tiêu diệt.
May mắn thay, loại ma thú này không đặc biệt khát máu, săn bắn chỉ là để no bụng, vì vậy chỉ cần không cố ý đến khiêu khích chúng thì chúng rất ít khi chủ động công kích nhân loại.
"Da lông và ma hạch của Lôi Quang Hổ, có phải là rất có giá trị không?”
Trong đôi mắt của Lâm Bắc Thần lóe lên ánh sáng của tiền vàng.
Ngay cả Sở Ngân cũng bị dáng vẻ này của hắn làm cho tức cười, nói: "Rất có giá trị, một bộ da Lôi Quang Hổ hoàn chỉnh trị giá 100 tiền vàng, còn ma hạch của một con Lôi Quang Hổ trưởng thành trị giá 700 tiền vàng, hơn nữa trước giờ đều có tiền cũng không mua được... Nhưng mà, ta khuyên trò không nên tự tìm đường chết, với thực lực của trò, nếu như chọc giận vị bá chủ của Bắc Hoang sơn này, đến cả hai từ ‘cứu mạng’ cũng không hét lên hoàn chỉnh nổi đâu, trò sẽ bị xé thành từng mảnh."
Bạch Khâm Vân, Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương đều bật cười.
Những ngày qua, Lâm Bắc Thần điên cuồng săn giết ma thú, dáng vẻ tham tiền tài đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Bốn học viên quay về lều nghỉ ngơi, mặc cả y phục mà ngủ.
Ngay sau đó Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ, hai người là những người đầu tiên chìm vào giấc mộng.
Lâm Bắc Thần trằn trọc không ngủ được, mí mắt giật giật.
"Lâm học trưởng còn đang suy nghĩ đến chuyện ban ngày sao?"
Giọng nói của Nhạc Hồng Hương từ liều trong vọng đến.
Lâm Bắc Thần lắc đầu, nói: "Cũng không hẳn... chỉ là hình như có chút tâm huyết dâng trào, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó, Nhạc sư muội sao vẫn còn chưa ngủ?"
Nhạc Hồng Hương nói: "Ta đang tổng kết được mất trong trận chiến ngày hôm nay, trong bốn người chúng ta, tư chất của ta là kém nhất, thực lực cũng yếu nhất, chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước, càng phải nỗ lực hơn so với người khác mới được.”
Một thiếu nữ rất có nỗ lực.
Ấn tượng của Lâm Bắc Thần về Nhạc Hồng Hương chắc chắn là tốt nhất trong tất cả các thiếu nữ.
Trong thế giới võ đạo xa lạ đầy rẫy giết chóc lạnh lùng này, ai ai cũng muốn trở thành cái gọi là cường giả võ đạo, để tranh đoạt vị trí đệ nhất trên võ đài mà trở nên điên cuồng.
Duy chỉ có Nhạc Hồng Hương mới cho hắn cảm giác là một người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.
Giống như hồi còn đi học trên trái đất, người bạn cùng bàn đó của hắn không phải là người thông minh nhất nhưng lại là người nỗ lực nhất.
"Ngươi chắc chắn sẽ trở thành một kiếm khách vĩ đại."
Lâm Bắc Thần chân thành nói: "Bởi vì ngươi đã có phẩm chất quan trọng nhất để trở thành một kiếm khách."
Giống như người bạn cùng bàn kia của mình, mặc dù tất cả mọi người đều không xem trọng hắn, nhưng cuối cùng trong kỳ thi cao học đã lật ngược tình thế trở thành người đứng đầu toàn khối, thành công bước vào khoa Luật Đại học Bắc Kinh và hiện thực hóa ước mơ của mình.
Mỗi người đều có ước mơ.
Nhưng những người kiên trì và làm việc chăm chỉ mới xứng đáng có được nó.
"Ta sẽ nỗ lực."
Trong bóng tối, Nhạc Hồng Hương nói một cách kiên định.
Bởi vì lo rằng sẽ gây ồn ào đến hai người kia, cho nên cuộc trò chuyện đã nhanh chóng kết thúc như vậy.
Thời gian dần trôi.
Lâm Bắc Thần vô thức chìm vào giấc ngủ.
Thời gian lại trôi qua.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng giết chóc. Sau đó liền nghe thấy Phan Nguy Mẫn hét lớn: "Ai đấy? Cút ra đây."
Bùm!
Tiếng Huyền khí chiến kỹ va chạm vào nhau vang lên ầm ầm.
Lâm Bắc Thần ngay lập tức bật dậy, lao ra khỏi lều, nói: "Chủ nhiệm Phan, đã xảy ra chuyện gì ..."
Giọng nói còn chưa dứt.
Xoẹt!
Một mũi tên xuyên qua không trung bắn vào mặt hắn.