"Aaaaa!"
Chu Thành hét lên một tiếng thảm thiết, chỉ cảm thấy nửa người phía dưới giống như bị vỡ vụn, bay ra ngoài, kịch liệt ngã xuống đất.
Khi hắn nhìn lại, thanh trường kiếm trong tay mình chỉ còn lại một nửa thân kiếm.
Vừa ngẩng đầu lên.
Xạ thủ kia đã bước tới trước với thanh kiếm lớn trong tay, mũi kiếm chĩa thẳng vào mi tâm của hắn.
Rất mạnh mẽ.
Thiếu niên này là ai, tại sao thực lực lại mạnh mẽ đến như vậy?
Chu Thành trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Hắn là một võ sư cấp một, ở trong mạo hiểm giả đã được coi là cao thủ rồi. Vậy mà lại không thể chống đỡ nổi một đòn kiếm của thiếu niên này ư?
"Được, ha ha ha, được, không ngờ rằng con tiện nhân Phong Tứ Nương này, lại có thể tìm được trợ thủ, lão tử thua rồi" Chu Thành phun ra một ngụm máu, cười thảm nói: "Từ nay về sau, ta sẽ không tới gây rắc rối cho Hoả Sắc Vi nữa, thiếu hiệp, tha cho ta đi."
Lâm Bắc Thần tung một cước đá thẳng vào bụng của Chu Thành.
Bùm!
Chu Thành bay ra ngoài năm mét giống như một bao cát, đập mạnh vào một tảng đá, trong miệng lại phun ra ngụm máu tươi.
Lâm Bắc Thần mạnh đến mức nào chứ?
Một cước này khiến cho xương cốt của Chu Thành không biết đã gãy mất bao nhiêu cái.
Ngay sau đó, bóng dáng của Lâm Bắc Thần liền chuyển động, tiếng chim vỗ cánh vang lên, hắn thi triển ra Xạ Nguyệt Kiếm Pháp.
Kiếm quang loé lên.
Từng kiếm một đâm ra.
"Aaaaa......"
"Tay của ta......"
"Mẹ nó......"
"A ... phụt!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Lâm Bắc Thần dốc toàn lực xuất thủ, giống như hổ báo giẫm lên đàn cừu, các nam mạo hiểm giả dưới tay hắn, dường như không có một địch thủ.
Với sự phối hợp của Hàn Bất Phụ, Bạch Khâm Vân và Nhạc Hồng Hương, các đồng đảng của Chu Thành toàn bộ đều bị đánh bại, nằm rên rỉ trên mặt đất, mất đi khả năng chiến đấu.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Chu Thành chật vật gào thét hỏi.
‘Đa Lan Kiếm’ của Lâm Bắc Thần chỉ vào Chu Thành.
Trong lòng hắn trào dâng một luồng lệ khí.
Muốn giết người.
Dường như có một giọng nói bên tai, nói với hắn rằng: Những người này đều là rác rưởi, đều là cặn bã, phải giết sạch toàn bộ bọn họ, tiễn bọn họ lên đường.
Nhưng những hành vi và thói quen được dưỡng thành trong thời hiện đại ở trái đất lại khiến hắn có chút do dự.
"Ngươi còn chần chừ cái gì nữa?" Sở Ngân chậm rãi bước tới.
"Hả?"
Lâm Bắc Thần nhìn ông ta.
"Nếu như thực lực của trò không bằng hắn, vừa rồi trò đã chết rồi."
Sở Ngân với vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có, nói: "Nếu như các trò không phải là đối thủ của đám người này, trò nghĩ kết cục của Bạch Khâm Vân và Nhạc Hồng Hương sẽ như thế nào chứ?"
Lâm Bắc Thần vừa nghĩ đến đã rùng mình.
Xét theo lời lẽ bẩn thỉu của những người này trước đó mà nói, lỡ như rơi vào tay bọn họ, hai bạn học nữ chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Sở Ngân lại hỏi: "Trò cảm thấy, hôm nay trò tha cho bọn họ, bọn họ sẽ cải tà quy chính sao?
Có thể sao?
Chín mươi chín phần trăm sẽ không thể nào. Lâm Bắc Thần rất chắc chắn.
Đặc biệt là đối với loại người như Chu Thành, nói hắn tội ác tày trời cũng không phải là quá.
“Trò là một đứa trẻ tốt.” Sở Ngân nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Bắc Thần, nói: “Nhưng mà, trò phải thích ứng với thế giới này.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía đám người Chu Thành, nói: "Các ngươi cút đi."
Đám người Chu Thành giống như được đại xá, vội vàng chật vật đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
Trận chiến đã hoàn toàn kết thúc như vậy.
Lâm Bắc Thần vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, sau này từ từ làm quen là được."
Sở Ngân không chọn cách ép buộc Lâm Bắc Thần quen với việc giết người, mà cười nói với hắn: "Một ngày nào đó, trò sẽ rút kiếm giết người."
Lâm Bắc Thần gật đầu một cách nặng nề.
Hắn cũng không phải là không dám.
Chỉ là vì quan niệm pháp trị được dưỡng thành trên trái đất và thói quen sinh hoạt trong hơn 20 năm, khiến cho hắn có một số sự cố chấp theo quan điểm của bản thân một cách không sao nói rõ được, chẳng hạn như hắn không muốn quay trở lại trái đất với thân phận là một kẻ giết người.
Điều này giống như việc hắn đặt tên cho thanh kiếm của mình, đặt tên cho Thổ Phát Thử Vương đều lựa chọn nguyên tố của trái đất, đây là một lý do.
Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ nhìn nhau đều không nói một lời.
Trong trận chiến vừa rồi, bọn họ đều đã giết người.
Trong chiến đấu khó có thể kiêng kỵ được quá nhiều, huống hồ đối thủ lại hung thần ác nghiệt như vậy, hơn nữa mấy ngày nay săn giết ma thú đã quen với việc đổ máu rồi, nên cho dù là lần đầu tiên giết người cũng không có gì là không thoải mái.
Nhạc Hồng Hương cảm thấy bản thân cực kỳ hiểu tâm trạng của Lâm Bắc Thần.
Bởi vì trong trận chiến vừa rồi nàng cũng đã có sự dè dặt, không lấy đi tính mạng của đối thủ.
Theo quan điểm của Nhạc Hồng Hương, mỗi người đều có sự cố chấp của bản thân.
Lâm Bắc Thần mà nàng biết không phải là một người mềm lòng nhân từ, rất nhiều khi, hắn rất dứt khoát gọn gàng.
Chỉ là ... không muốn mà thôi. Chỉ đơn giản như vậy.
Bầu không khí rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại.
"Đa tạ các bạn học, đa tạ hai vị giáo viên."
Nữ võ sĩ hùng tráng tên Vũ Hồng dẫn theo các đồng bọn với vẻ mặt kinh hồn bạt vía bước tới, liên tục nói cảm ơn.
Hôm nay nếu như không có người của học viện Số 3 ra tay giúp đỡ, kết cục của bọn họ sẽ rất rất thê thảm.
Thành thật mà nói, cho tới bây giờ, Vũ Hồng và các nữ kiếm sĩ khác đều không thể nào tin nổi thực lực của các học viên trẻ tuổi này lại có thể dũng mãnh đến vậy, vượt xa nhận thức của bọn học về thực lực của các học viên trong học viện Sơ Cấp.
May mắn thay, trước đó khi người ta đến dựng trại, thái độ của nhóm mình cũng không tệ, chủ động nhường đất trống, không để xảy ra tranh chấp.
…
Màn đêm buông xuống.
Đó là một ngày âm u, mây đen bao phủ bầu trời, không nhìn thấy một vì sao.
Đám người Lâm Bắc Thần ngồi bên đống lửa trong doanh trại, đang thưởng thức bữa tối do đại đầu bếp Phan Nguy Mẫn dày công chuẩn bị.
Tiếng lửa cháy lách tách khiến cho bờ sông trở nên yên tĩnh và thanh bình.
Trải qua trận chiến vừa rồi, sự thấu hiểu ngầm và tình hữu nghị giữa bốn học viên đã tiến thêm một bước, không có chuyện gì là không nói được.
Lâm Bắc Thần tiện tay ném ra một ma hạch của Hàn Băng Lang.
Thổ Phát Thử Vương đứng bên ngoài quan sát đôi mắt phát sáng, lập tức nhảy dựng lên, hai tay cầm lấy ma hạch, nhai sột soạt giống như ăn một quả táo.
Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.