Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 216: Chờ đã, cốt truyện không đúng




"Phi."

Nữ võ sĩ thân hình cường tráng cả người run lên, nói: "Bán mạng cho Phong gia? Ngươi làm mưa làm gió ở Phong gia gần cả mười năm. Ta thật sự muốn moi tim ngươi ra xem thử nó có phải là đen hay không."

Vẻ mặt của Chu Thành trở nên u ám, nói: "Đừng nói nhảm nữa, hoặc là giao Tiểu Linh ra, hoặc là giao hàng, nếu không, đừng trách ta không khách sáo."

Các võ sĩ phía sau hắn cười khúc khích, bọn họ đã nóng lòng muốn thử.

Một đoàn đội được thành lập mà toàn bộ thành viên đều là nữ nhân giống như đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi, chỉ là một dị số ở trong Bắc Hoang sơn.

Ở những khu vực bên lề pháp luật này thì cảnh ngộ của nữ nhân cực kỳ khó khăn, ngoài việc phải đối mặt với ma thú xuất quỷ nhập thần ra, bất cứ lúc nào cũng phải đối phó với hành vi gây rối của đám nam nhân.

"Thật là không biết xấu hổ."

Bạch Khâm Vân vừa xem vừa cảm khái.

Lâm Bắc Thần dùng ngón tay giữa xoa xoa mi tâm, trong lòng cũng thầm nói, cốt truyện này không đúng, vốn dĩ nên là một trận chiến đấu huyền huyễn mạo hiểm, sao đột nhiên lại trở thành truyện Quỳnh Dao cẩu huyết về luân lý phục thù cho gia đình được phát sóng trên đài địa phương lúc 8 giờ tối vậy?

Xem ra sự hiểu biết của mình về thế giới này còn quá hạn hẹp. Trong khi nói chuyện, phía bên kia đã đánh nhau rồi.

Là đánh thật.

Là loại đánh nhau thật sự có thể giết người đấy!

"Ha ha ha, các huynh đệ, thả lỏng tay chân, diệt Hoả Sắc Vi rồi muốn làm gì thì làm” Chu Thành cười lớn nói: "Nhưng mà, nhớ là phải giữ lại mạng sống. Những nữ nhân này bán cho kỹ viện trong núi cũng kiếm được một khoản tiền.”

"Ngươi thật vô sỉ!"

Nữ võ sĩ thân hình cường tráng vung vẫy song thủ kiếm, đứng cùng nam nhân tên Chu Thành kia.

Còn những nữ kiếm sĩ khác thì giao chiến với những nam nhân còn lại. Trong khi đao kiếm vung vẫy, rất nhanh sau đó đã xuất hiện thương vong. Xoẹt!

Nữ võ sĩ mười sáu, mười bảy tuổi đã từng chạm mặt với đám người Lâm Bắc Thần trước đó bị người ta đá bay, miệng phun máu tươi, ngã mạnh xuống dưới chân hai người Lâm Bắc Thần và Bạch Khâm Vân.

"A ha ha, gà con, đủ mềm đấy!"

Một võ sĩ đầu trọc râu quai nón, cầm kiếm xông tới, đôi mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào nữ võ sĩ, vẻ mặt của hắn đã nói rõ những suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng.

Nữ võ sĩ trẻ tuổi vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đau nhức, lại ngã phịch xuống đất.

"A ha ha ha, đừng vùng vẫy nữa, chấp nhận số phận đi, đại gia ta đến đây.” Gã đầu trọc râu quai nón cười hung hãn, trực tiếp nhảy bổ tới.

"Đáng ghét."

Thân hình của Bạch Khâm Vân khẽ động, lao lên, trực tiếp cho một cước. Bùm!

Gã đầu trọc với bộ râu quai nón bị đá bay ra ngoài, phụt ra máu tươi.

Sức chiến đấu của Tiểu Loli kiêu ngạo vốn không hề yếu, lại có được chiến kỹ của Bạch Vân thành. Trong cuộc huấn luyện đặc biệt mấy ngày nay, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Bắc Thần, khiến cho sức chiến đấu của nàng có thể nói là đã sánh ngang với võ sĩ cấp chín, còn chiến lực của gã đầu hói để râu quai nón này miễn cưỡng cũng chỉ mới cấp 8 mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của nàng kia chứ?

"Nha đầu thối, lại dám động thủ với bọn ta, lên, băm nàng ta."

"Ha ha, nha đầu này còn trắng hơn, giống như một con búp bê sứ, có thể bán được giá tốt đấy."

"Bắt sống."

Mấy nam võ sĩ khác thấy vậy, hung thần ác nghiệt lao về phía Bạch Khâm Vân.

Bọn họ còn chưa làm rõ danh tính của Bạch Khâm Vân, còn cho rằng nàng là người của đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi.

"Bạch sư muội, cẩn thận."

Hàn Bất Phụ lao tới.

"Khâm Vân, bọn ta đến đây.”

Nhạc Hồng Hương cũng rút kiếm lao tới trước.

Keng keng keng!

Tiếng đao kiếm va chạm vang lên.

Lâm Bắc Thần có chút hoảng.

Ngọn lửa chiến tranh nhanh như vậy đã lan đến đám người mình rồi sao?

"Đám cầm thú các ngươi, không thể nào tha thứ, ta phải nhân danh chính nghĩa trừng phạt các ngươi."

Bạch Khâm Vân hét lớn.

Nàng vung vẫy Đại Bảo Kiếm giống như gió lốc, không lùi bước mà điên cuồng lao về phía trước, chém vào trung tâm của các nam mạo hiểm giả, dưới sự bộc phát của Huyền khí, ngay tức khắc đã đánh bay được hai người ra ngoài.

Đương nhiên Lâm Bắc Thần cũng không thể nhàn rỗi.

Hắn giải phóng tinh thần lực, theo sát sau lưng ba bạn học, đóng vai một máy bay hộ vệ, một khi ba người gặp phiền phức thì lập tức đưa tay bắn ra tụ tiễn.

Thỉnh thoảng ném ra một Thuỷ Hoàn.

Ba người Hàn Bất Phụ, Bạch Khâm Vân, Nhạc Hồng Hương càng đánh càng hăng.

Hai vị chủ nhiệm khối Phan Nguy Mẫn và Sở Ngân đứng bên ngoài chiến trường, đôi tay ôm ngực, trên mặt đều lộ vẻ hài lòng, cũng không có ý định ngăn cản bốn học viên đánh nhau.

Học viện bồi dưỡng học viên, không chỉ là dạy bọn họ võ thuật và luyện võ, không chỉ là nâng cao thực lực của bọn họ, mà còn muốn để cho bọn họ biết cái gì là công bằng chính nghĩa. Thân là một kiếm sĩ, gặp chuyện bất bình, rút kiếm tương trợ là nguyên tắc cơ bản nhất.

Những học viên bước ra từ học viện Số 3 ít nhất phải có tinh thần hào hiệp.

Gặp kẻ yếu bị bắt nạt, tuyệt đối không được khoanh tay đứng nhìn.

Bởi vì có sự tham gia của bốn học viên đến từ học viện Số 3, đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi vốn dĩ đang trong tình thế nguy cấp, lập tức chuyển bại thành thắng.

Đặc biệt là Lâm Bắc Thần, tụ tiễn trong tay hắn gần như không trượt phát nào. Mỗi một lần giơ tay lên, liền có một nam mạo hiểm giả rên rỉ nôn ra máu.

"Chết tiệt."

Chu Thành với một thanh trường kiếm tinh thép trong tay, đẩy nữ võ sĩ thân hình cường tráng ra xa, thân hình của hắn đột nhiên nhảy lên như một con chim ưng, vút lên trời cao hơn sáu mét rồi lao thẳng đến chỗ Lâm Bắc Thần.

Trước tiên phải giết tên xạ thủ viễn trình kiêm thầy trị thương này.

Điều mà Chu Thành lo lắng nhất là cú vồ đánh của mình sẽ bị ba kiếm khách trẻ tuổi khác chặn lại.

Vì vậy, khi xuất thủ, hắn đã dốc hết toàn bộ sức lực không chút bảo lưu.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là ba học viên kia sau khi nhìn thấy cảnh này lại không hề có ý ngăn cản chút nào, mà thay vào đó với vẻ mặt... cười trên nỗi đau của người khác?

Tại sao chứ?

Ba từ này ngay lập tức hiện ra trong tâm trí hắn.

Keng!

Âm thanh của đao kiếm va chạm vang lên.

Một luồng sức mạnh tràn đầy sức phòng ngự từ trong trường kiếm tràn ngược ra.

Keng keng keng!

Trường kiếm vỡ vụn, từng mảnh vỡ bắn ra.

Chu Thành chỉ cảm thấy khắp nơi trên người mình đều chấn động, bị mảnh kiếm gãy chém trúng, sương máu bắn ra, sau đó cơn đau đớn kịch liệt truyền đến.