“Chi chi chi kít”
Từ phía đó truyền tới những tiếng thét chói tai như bị cắt tiết của 'A Quang'.
Chỉ thấy Thổ Phát Thử Vương đang điên cuồng chạy trốn, lè lưỡi, bốn cái chân tuy vừa nhỏ vừa ngắn nhưng tốc độ chạy thì nhanh không kém bánh xe, đồng thời dựa vào thuật độn thổ khiến nó có thể liên tục thay đổi phương hướng chạy, lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau, không ngừng tránh né những đạo băng nhận đang bay như Tật Phong phía sau lưng.
Lần dụ quái này, nó dẫn ra được trọn vẹn mười con Hàn Băng Lang.
Hai mắt của Lâm Bắc Thần lúc này sáng hơn sao, cứ như thể trước mặt hắn là một đống tiền vàng đang hướng về phía mình mà chạy vậy.
Hắn trực tiếp xông lên tấn công.
Hàn Bất Phụ, Bạch Khâm Vân và Nhạc Hồng Hương thấy vậy
thì cũng muốn tiến lên nghênh chiến.
"Các ngươi đứng yên lại đó cho ta, không ai được phép nhúc nhích nửa bước.”
Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói, giống như một đứa trẻ nhìn thấy người khác chuẩn bị cướp mất kẹo của mình vậy.
Hưu hưu hưu !
Đồng thời thi triển tụ tiến thuật Ưng Yến Song Phi phối hợp với thân pháp Vân Trung Phi Vũ, Lâm Bắc Thần trực tiếp xông thẳng vào giữa bầy Hàn Băng Lang, không ngừng bắn ra tụ tiễn.
Hai con Hàn Băng Lang ở hai phía trước mặt hắn, một con bị tụ tiễn xuyên thủng mắt, một con khác đang há miệng chuẩn bị phát ra băng nhận thì bị mũi tên nhỏ làm bằng bạc bắn vào trong cổ họng, nhất thời khiến cho ma pháp bạo tạc, trực tiếp biến nó thành một khối băng đông lạnh.
Lâm Bắc Thần một mình nghênh chiến mười con Hàn Băng Lang, thoạt nhìn thì có vẻ là tiêu sái, nhưng Huyền khí tiêu hao cũng không ít.
"Ta tự giúp ta." Hắn hét to.
Sau đó liền điên cuồng ném từng Thuỷ Hoàn lên người.
Trong nháy mắt, vô số đạo ánh sáng màu lam xanh tụ hợp lại trên đỉnh đầu của Lâm Bắc Thần.
Hắn dựa vào tinh lực dồi dào vừa được bổ sung cùng với đó là tụ tiễn thuật tinh diệu, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng vẫn thành công giết chết mười con Hàn Băng Lang, hơn nữa toàn bộ thi thể đều nguyên vẹn, không bị tổn hại gì đến da lông.
"Tốt... Thật sự rất mạnh.”
Trên mặt Nhạc Hồng Hương hiện lên vẻ khiếp sợ.
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần lúc này nếu so với thời điểm diễn ra trận thi đấu giữa năm thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tốc độ trưởng thành như vậy thật sự là quá nhanh rồi.
Hàn Bất Phụ nhìn thấy vậy thì cũng vô cùng kích động.
Mặc dù mang danh đệ nhất thiên tài năm ba trong học viện Sơ Cấp Số 3, nhưng hắn cũng đã sớm chấp nhận thực tế rằng tiểu sư đệ Lâm Bắc Thần này mạnh hơn mình rất nhiều.
Nhưng mà mạnh đến trình độ này thì thật sự khiến cho hắn cực kỳ khó lý giải.
Có thể giết chết mười con Hàn Băng Lang trưởng thành mà không nhận phải dù chỉ một vết thương, chiến tích như vậy tuyệt đối không phải là việc mà đệ tử sơ cấp của học viện có thể hoàn thành được.
Thực lực của Lâm Bắc Thần lúc này hoàn toàn có thể tốt nghiệp được rồi.
Chỉ có tiểu mỹ nữ Bạch Khâm Vân là đã từng thấy qua biểu hiện của Lâm Bắc Thần trong đêm ước hẹn đấu kiếm nên đối với thực lực của Lâm Bắc Thần hiện tại nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Chỉ là khi nhìn thấy từng đạo Thuỷ Hoàn thuật màu xanh lam không ngừng xếp chồng lên nhau trên đỉnh đầu của Lâm Bắc Thần, cuối cùng khi tất cả đều chuyển sang màu xanh, nàng không nhịn được mà kêu to: "Xanh rồi, xanh rồi, Lâm Bắc Thần xanh rồi!”
Ba!
Lâm Bắc Thần quay trở lại vị trí mọi người đang đứng, gõ nhẹ một cái vào đầu Bạch Khâm Vân sau đó nói: "Ngậm miệng, đồ ngốc nhà ngươi nữa, hét to quá rồi đấy."
"Nhưng Huyền khí thuộc tính hệ Thủy của ngươi đỉnh thật mà ..." Bạch Khâm Vân cực kỳ ủy khuất nói.
Lâm Bắc Thần trừng mắt nhìn nàng một cái, đang định nói gì đó .
Lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra -- --
Đột nhiên từ trong bụi cây ở phía xa xuất hiện hơn chục bóng người, cùng với đó là hàng loạt mũi tên bắn thẳng về phía thi thể của đám Hàn Băng Lang.
Đây rõ ràng là những mạo hiểm giả khác đang có ý định cướp đoạt chiến lợi phẩm của bọn họ.
Những chuyện giống như vậy vẫn thường hay xảy ra ở bên trong Bắc Hoang sơn.
Rất nhiều mạo hiểm giả sau khi tiêu hao toàn bộ Huyền khí cùng thể lực của bản thân để thành công tiêu diệt ma thú thì kết quả lại bị những mạo hiểm giả khác vẫn luôn rình rập ở trong bóng tối cướp đoạt mất chiến lợi phẩm.
Càng tàn khốc hơn nữa là đôi khi không chỉ có cướp đoạt chiến lợi phẩm mà thường thì họ sẽ bị những mạo hiểm giả khác giết người diệt khẩu ngay lập tức.
"Haha, ai thấy được trước thì sẽ là của người đó."
Một đại hán thân hình to lớn, vạm vỡ như một hòn non bộ xuất hiện sau đó lớn tiếng nói. Người này đầu tóc bù xù, bên ngoài mặc một bộ áo giáp da, ánh mắt nhìn về phía mấy người Lâm Bắc Thần chứa đầy sự khiêu khích.
Mẹ nó!
Lâm Bắc Thần thấy vậy thì lập tức nổi giận.
Chỉ là hắn còn chưa kịp làm ra hành động gì thì chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn đã trực tiếp xuất thủ .
Thân hình của ông ta chớp động, lao thẳng về phía nhóm mạo hiểm giả vừa mới xuất hiện.
Phanh phanh phanh !
Mặc dù không biết chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn đã xuất thủ như thế nào nhưng có thể thấy được tên tráng hán tóc dài cùng đồng bọn của hắn lúc này cũng không khác những bao cát là mấy, lần lượt từng tên một bay ra ngoài sau đó đập mạnh xuống đất, hầu hết đều có máu tràn ra khoé miệng, không ngừng kêu la thảm thiết.
"Cút."
Vẻ mặt của Phan chủ nhiệm lúc này giống như đang nhìn thấy một đống nguyên liệu nấu ăn vô dụng vậy, lạnh lùng nói: "Bằng không, chết."
Sau đó liền xuất hiện một luồng sát khí mãnh liệt phóng ra xung quanh.
"Cao thủ!"
"Chạy mau."
Nguyên một nhóm mạo hiểm giả dẫn đầu là tráng hán tóc dài đều quay đầu bỏ chạy, tốc độ so với lúc mới xuất hiện thì còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Đúng là một đám người giảo hoạt.
Vừa thấy không phải là đối thủ của mấy người Lâm Bắc Thần thì ngay lập tức liền quay đầu chạy trốn, tuyệt đối không dây dưa thêm nửa phần.
"Những người này là từ đâu tới vậy?" Lâm Bắc Thần không khỏi tò mò hỏi.