Ở phía còn lại thì ba người Hàn Bất Phụ đang chiến đấu rất kịch liệt, tuy không ai bị rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn có chút vất vả.
Điều này khiến cho hai người có trọng trách dẫn đội là chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn cùng chủ nhiệm Sở Ngân cũng không dám chậm trễ, Huyền Khí trong cơ thể đều được thúc dục đến đỉnh điểm, chỉ cần có bất kỳ một đệ tử nào gặp phải nguy hiểm thì bọn họ đều có thể ngay lập tức xuất thủ cứu người.
“A, giết giết giết!”
Bạch Khâm Vân vừa tấn công vừa hét lớn.
Phong cách chiến đấu của tiểu mỹ nhân này có thể gọi là tương đối hung hãn, mạnh bạo và có phần cuồng dã.
Một tay nàng cầm thanh Đại Bảo Kiếm vung vẫy xung quanh, phảng phất giống như một chiến sĩ đang trong trạng thái điên cuồng vậy, hoàn toàn là tấn công một cách trực diện, lấy cứng đối cứng.
Nhưng nếu so với thân thể nhỏ nhắn của nàng thì phong cách chiến đấu này thật sự không phù hợp chút nào.
Sau một hồi chiến đấu dữ dội thì con Hàn Băng Lang đã bị chém tới gần chết, nhưng chính nàng cũng bị thương.
"Giúp ta, Lâm Bắc Thần, mau giúp ta nhanh lên!"
Bạch Khâm Vân hét lớn.
Lâm Bắc Thần im lặng, ném một cái Thuỷ Hoàn qua chỗ nàng.
"A..."
Tiểu mỹ nhân phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, sau đó trong nháy mắt liền khôi phục lại thế công mười phần, dũng mãnh xông lên đem con Hàn Băng Lang đang thương tích đầy mình chém cho máu thịt be bét.
Lâm Bắc Thần đứng ở bên cạnh nhàn nhã xem trận chiến đang diễn ra, đợi đến khi Hàn Bất Phụ cùng Nhạc Hồng Hương bị thương không chống đỡ nổi nữa thì hắn cũng thuận tay ném qua đó mấy cái Thủy Hoàn.
Cuối cùng, dưới sự gia trì của ‘máy sản xuất Huyền lực’ Lâm Bắc Thần thì bốn con Hàn Băng Lang toàn bộ đều vinh quang chết trận.
Phan Nguy Mẫn cùng Sở Ngân liếc nhìn nhau một cái, trong mắt không giấu được sự kinh hỉ.
Cả hai người đều đột nhiên cảm thấy, có lẽ Huyền khí thuộc tính hệ Thủy kỳ dị mà Lâm Bắc Thần thức tỉnh được cũng không tầm thường, mặc dù sức chiến đấu có hơi tệ hại, nhưng năng lực khôi phục quỷ dị tuyệt luân này thì thật sự là quá biến thái rồi. Vỏn vẹn chỉ cần dựa vào một thuật Thủy Hoàn rất bình thường thôi mà đã có công năng nghịch thiên như vậy thì nhất định trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá sắp tới, không thể nghi ngờ đây chính là một đại sát khí cấp bậc nghịch thiên.
Cái tên này, chung quy vẫn luôn có thể đem đến cho người ta niềm vui bất ngờ.
Trận chiến lúc này cũng đã kết thúc.
Sở Ngân liền bắt đầu tiến hành thu dọn chiến trường.
"Cái kia..." Bạch Khâm Vân vô cùng nghi hoặc nói: "Vừa nãy rõ ràng là ngươi sử dụng thuật Thủy Hoàn, lúc trị liệu tại sao lại gọi là sữa mẹ mà không gọi là nước?”
Ba người Phan Nguy Mẫn, Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương cũng đều dựng thẳng lỗ tai, chờ đợi đáp án.
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: "Đây là một loại ám hiệu đặc biệt để gây bất ngờ, cũng là một hình tượng ẩn dụ, sau khi các ngươi bị ta sử dụng ‘Thủy Hoàn’ lên người thì có phải là có một loại cảm giác giống như đứa bé được bú sữa mẹ đúng không? Sau đó thì cảm thấy khắp cơ thể đều tràn đầy năng lượng? ”
"Phi!"
Bạch Khâm Vân đỏ mặt, xấu hổ mắng: "Đồ lưu manh.”
Nhạc Hồng Hương nghe được đáp án từ miệng Lâm Bắc Thần thì khẽ giật mình, khuôn mặt cũng không nhịn được mà đỏ cả lên.
Hàn Bất Phụ cũng ngây người còn chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn đang đứng đó thì giật giật khóe miệng.
"Ha ha, tổng cộng thu được bốn ma hạch, đại khái giá trị khoảng 500 tiền bạc, một tấm da sói hoàn chỉnh, giá trị 100 tiền bạc..."
Sở Ngân thu dọn xong chiến trường thắng lợi bật cười trở về.
Lâm Bắc Thần trong nháy mắt liền nhảy dựng lên: "Cái gì? Ma hạch và da sói lại đáng giá như vậy sao? ”
Hắn cảm thấy mình đã phát hiện ra được một con đường tươi sáng để có thể làm giàu.
Sở Ngân liếc mắt nhìn hắn một cái, cứ như là đang nhìn một thằng ngốc vậy, sau đó hỏi ngược lại: "Bây giờ trò mới biết sao?”
Lâm Bắc Thần cười hì hì một tiếng, không để ý mà tiếp tục hỏi: "Bên kia không phải còn có ba con sói đã chết sao, vậy da của chúng..."
Sở Ngân nói: "Tất cả đều đã bị chặt nát rồi, không còn đáng giá nữa, phải là da sói hoàn chỉnh thì mới có giá trị.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy liền có một cảm giác tan nát cõi lòng, lập tức dùng ánh mắt giết người nhìn về phía ba người Hàn Bất Phụ.
Da sói của ta, tiền của ta, toàn bộ đều bị ba tên hỗn đản các ngươi chém nát hết rồi.
"Lại cả ngươi nữa A Quang, còn đứng ngây ra đó làm gì, đi nhanh lên, tiếp tục dụ quái ra đây cho ta."
Hắn dùng một chân đá bay Thổ Phát Thử Vương còn đang thở hổn hển ở một bên lên cao, tạo thành một đường cong hoàn hảo kéo dài trên không trung, trực tiếp bay về phía lãnh địa của bầy Hàn Băng Lang ở phía xa.
"Ủa, tại sao ngươi lại đặt tên cho con Thử Vương này là A Quang vậy?"
Bạch Khâm Vân tiến lại gần hỏi.
Lâm Bắc Thần trợn mắt nói: "Tại sao ngươi lại hỏi tại sao nhiều
như vậy? Mười vạn câu hỏi vì sao chắc?”
Vấn đề này hắn cũng không cách nào trả lời được.
Chẳng lẽ hắn lại giải thích cho Bạch Khâm Vân là lúc hắn còn ở trên địa cầu thì tuyển thủ chuyên nghiệp của game Liên Minh Huyền Thoại mà hắn yêu thích nhất là tuyển thủ đường đơn của câu lạc bộ EDG Trần Vũ Hạo, mà ID trong trò chơi của hắn gọi là MOUSE, hơn nữa hắn lại có một biệt danh khiến người hâm mộ cảm thấy rất thân thiết là ‘A Quang’.
Mà MOUSE thì có nghĩa là chuột. Cũng vì lẽ đó nên Lâm Bắc Thần mới đặt tên cho con Thử Vương này là A Quang.
Nhưng nếu hắn dám nói ra đáp án này thì chưa nói đến việc bại lộ chuyện xuyên không đến đây, sợ rằng chủ nhiệm Sở Ngân, người từ trước đến giờ vẫn một mực đối xử với hắn như con ruột sẽ tự mình trói hắn lên trên cọc thiêu sống trước cửa thần điện Kiếm Chi Chủ Quân, sau đó đem hắn thiêu sống.
Cùng lúc này, ở phía xa bụi đất bay đầy trời.