Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 212: Mạo hiểm giả sâu mọt




“Những kẻ này được gọi là mạo hiểm giả sâu mọt.” Nhạc Hồng Hương bình tĩnh giải thích: “Bên trong các vùng đất tự nhiên lớn như ngọn núi Bắc Hoang này chẳng hạn thì bình thường sẽ có rất nhiều người tới thí luyện, săn bắn để kiếm sống. Mà trong số những người này thì ngoại trừ các binh đoàn lính đánh thuê chính quy cùng với các thương hội ra thì cũng có một số kẻ lang thang giống như sâu mọt vậy, liên tục di chuyển xung quanh vùng hoang dã này, chỉ chờ thời cơ để có thể cướp đoạt chiến lợi phẩm cũng như giết người diệt khẩu. Nói trắng ra thì bọn chúng giống như linh cẩu vậy, không bao giờ trực tiếp xông lên mà sẽ chỉ ẩn núp ở trong bóng tối, chỉ đợi có cơ hội là sẽ tấn công theo từng nhóm với nhau.”

Những thông tin mà Nhạc Hồng Hương nói cực kỳ đầy đủ và chính xác, có thể thấy là trước khi đi nàng đã nghiên cứu rất kỹ về Bắc Hoang sơn này.

Ồ, hóa ra bọn chúng giống với một đám hải tặc Somalia.

Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng đã hiểu.

Chỉ là lần này bọn ‘hải tặc’ có vẻ đã tìm nhầm đối tượng để cướp bóc rồi.

Cho dù là chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn hay Sở Ngân thì đều là cao thủ của cao thủ, dám cướp đoạt chiến lợi phẩm của bọn họ thì chính là đá phải tấm sắt rồi.

“Tiếp theo đây mọi người phải cực kỳ cẩn trọng, tránh việc bị đám sâu mọt này đánh lén."

Vẻ mặt chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn nghiêm túc nói: "Các trò mau chóng thu dọn chiến trường sau đó lập tức rời khỏi đây. Một khi bị đám người kia để mắt tới thì cũng không khác gì gặp phải một bầy linh cẩu, bọn chúng sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta từ trong bóng tối, chỉ chờ chúng ta lộ ra sơ hở là sẽ lập tức tấn công."

Lâm Bắc Thần nghe vậy thì vội vàng chạy đi thu dọn chiến trường.

"Mau dậy đi A Quang, đừng cố giả chết nữa."

Hắn nhìn con Thổ Phát Thử Vương to béo đang nằm ở một bên thè lưỡi lên trời giả chết, không nhịn được cười nói.

Nếu đã là nô lệ của hắn thì tất nhiên phải tận dụng thật tốt rồi, nếu không thì lại lãng phí những thứ mà hắn đã phải nén đau đưa cho Phan chủ nhiệm để đổi lấy con Thử Vương này.

Thổ Phát Thử Vương thấy không thể giả chết để lừa gạt Lâm Bắc Thần, đành phải vừa lẩm bẩm vừa đi tới với vẻ mặt miễn cưỡng.

Sự thật đã chứng minh, con Thổ phát Thử Vương này trên phương diện mổ bụng ma thú đã chết để lấy ma hạch thì cực kỳ có thiên phú.

Bởi vì bộ móng của nó thật sự rất sắc bén, phảng phất giống như thần binh lợi khí vậy, chỉ cần vạch một nhát là đã có thể cắt đứt da sói.

Thành ra cuối cùng Lâm Bắc Thần chỉ cần nhàn nhã ngồi ở một bên xem còn A Quang thì trên đầu đổ đầy mồ hôi, đang tập trung mổ xẻ thi thể của Hàn Băng Lang,

"Con Vô Vĩ Quỷ Thử này hình như có hơi thông minh quá mức thì phải."

Phan Nguy Mẫn quay đầu lại, ánh mắt liếc về phía Sở Ngân.

Sở Ngân đưa tay sờ lên cằm, sau đó gật đầu nói: "Ta cũng đã sớm phát hiện ra điều này, cho dù có là Thử Vương đi chăng nữa thì có thể giao tiếp đơn giản với con người cũng đã là cực hạn của bọn chúng rồi, nhưng con Vô Vĩ Quỷ Thử này lại có thể giao tiếp với Lâm Bắc Thần một cách rất trôi chảy, hầu như là không có trở ngại gì, đã thế lại còn có thể hiểu được tiếng người.... Có lẽ đây là một con Quỷ Thử biến dị hiếm có, không chỉ sở hữu thiên phú sẵn có của chủng tộc mà còn có thêm thiên phú biến dị khác nữa.

"Vậy ngươi có thể nhìn ra được thiên phú biến dị của A Quang là gì không?" Phan Nguy Mẫn hỏi lại.

Sở Ngân lắc đầu: "Tạm thời thì chưa thể nhìn ra được, ta cần phải quan sát thêm một thời gian nữa."

“Ta cũng không thấy bất ngờ với đáp án của ngươi, vốn dĩ có rất nhiều chuyện chỉ cần dính líu tới tên tiểu tử Lâm Bắc Thần này thì đều trở nên cực kỳ khó lý giải.” Phan Nguy Mẫn tự nhủ nói .

Sở Ngân nghe thấy thế thì cảm thấy giống như gặp được tri kỷ vậy, nói: "Không ngờ ngươi cũng đã phát hiện ra điều này rồi."

Rất nhanh sau đó, quá trình thu dọn chiến trường đã được hoàn tất.

Lâm Bắc Thân bấm đốt tay tính toán.

Săn giết ma thú lần này thu được mười bộ da sói hoàn chỉnh, còn có thêm mười ma hạch, tổng cộng có thể đem đi bán với giá khoảng 2000 tiền bạc.

Vụ làm ăn này cũng được đấy chứ.

Về sau nếu thiếu tiền thì lại có thể tới ngọn núi Bắc Hoang này săn giết ma thú để đem bán lấy tiền.

Trong đầu Lâm Bắc Thần lúc này đã âm thầm định kế hoạch sắp tới cho bản thân.

Mặc dù không muốn nhưng dưới sự thúc giục của chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn thì cuối cùng hắn vẫn phải miễn cưỡng rời khỏi lãnh địa của Hàn Băng Lang.

Trong vòng ba ngày tiếp theo, dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn, bốn người Lâm Bắc Thần lại không ngừng chiến đấu với những ma thú khác nhau ở khắp các khu vực xung quanh ngọn núi Bắc Hoang, nhờ đó mà kinh nghiệm chiến đấu cũng như ý chí của bọn họ đều được tăng lên một cách nhanh chóng.

Săn giết ma thú cũng là một loại chiến đấu đẫm máu.

Đặc biệt là đối với ý chí chiến đấu của các học viên thì việc này mang lại lợi ích rất lớn.

Phần thực lực được đề thăng này tuy không thể tính toán và đánh giá giống như đề thăng cảnh giới thuần túy được nhưng lại có ảnh hưởng sâu xa tới thành tựu trong tương lai của các học viên

Ba người Hàn Bất Phụ, Bạch Khâm Vân cùng Nhạc Hồng Hương sau những trận chiến liên tục với ma thú thì đều cảm thấy sức chiến đấu của bản thân được tăng lên gấp bội.

Lý giải về chiến đấu của bọn hắn cũng lấy đó làm cơ sở mà tăng lên theo cấp số nhân.

Chỉ có Lâm Bắc Thần ...

Thiên tài mạnh nhất của học viện Sơ Cấp Số 3, người được gửi gắm toàn bộ hi vọng của học viện trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá sắp tới lại chỉ có hứng thú với việc lấy tốc độ nhanh nhất để săn giết ma thú, sau đó lột lấy lớp da rồi tìm kiếm ma hạch... Hắn cứ lặp đi lặp lại việc đó mà không hề cảm thấy mệt.

Mà tên Thổ Phát Thử Vương A Quang, tùy tùng nhỏ của hắn thì biểu hiện lại càng kinh người hơn nữa.