Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 209: Đại chiến nổ ra




“Chi chi chi !”

Thử Vương vốn một lòng quyết tâm phải trở thành Quỷ Thử Hoàng Đế trong tương lai thì làm sao lại có thể chấp nhận bỏ mạng ở đây được, cuối cùng nó đành phải rơi nước mắt khuất phục, liên tục gật đầu.

"Con Thử Vương này vốn là do ta bắt được, nếu trò đã muốn cứu nó thì nhất định sẽ phải trả giá đắt." Phan Nguy Mẫn nói tiếp: "Trên thế giới này, từ trước đến giờ không có chuyện không cần lao động mà vẫn được hưởng thành quả.”

Sở Ngân nãy giờ vẫn đứng ở một bên xem náo nhiệt, đang định mở miệng khuyên bảo thì chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn đã ngay lập tức ngắt lời, nghiêm túc nói: "Lão Sở ngươi câm miệng, lần huấn luyện đặc biệt này, ta mới là người dẫn dội chính thức còn ngươi chỉ tham gia hỗ trợ thôi. Huống chi, ngươi trước giờ đều một mực thiên vị Lâm Bắc Thần, đối với tất cả những yêu cầu của trò ấy thì đều đáp ứng, việc này cực kỳ không có lợi cho sự trưởng thành của học trò. Dù sao thì trò ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. ”

Sở Ngân không thể làm gì hơn nữa, đành phải ngậm miệng. Lâm Bắc Thần cũng im lặng không nói gì.

Phải nói chủ nhiệm Phan có một triết lý giáo dục thật sự rất phát triển.

Cuối cùng, Lâm Bắc Thần đành phải dùng một vò Đào Hoa Nhưỡng tửu, một cân thịt muối Khiêu Giản Dương để đổi lấy con Thổ phát Thử Vương to béo này.

"Bây giờ ngươi đã thuộc quyền sở hữu của ta."

Lâm Bắc Thần trực tiếp cởi bỏ sợi dây thừng có vẽ Huyền Văn đang cột trên người nó, sau đó nói: "Chỉ cần ngươi dám chạy, ta sẽ lập tức giết sạch toàn bộ Quỷ Thử bên trong Bắc Hoang sơn này, sau đó dùng một mồi lửa thiêu rụi sơn cốc nơi các ngươi đang sinh sống.”

Thử Vương vốn đang định chạy trốn vào trong lòng đất lại nghe được câu này của Lâm Băc Thần, thân hình liền trở nên cứng đờ.

Thật là một con người độc ác mà.

Bổn đại vương ta không ngại nhịn nhục, nhẫn nại làm nội ứng bên cạnh mấy tên nhân loại này, chờ đến khi ta tìm được cơ hội thì nhất định sẽ đem toàn bộ các ngươi xử lý hết.

Nghĩ vậy, nó liền ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lâm Bắc Thần. "Trước hết mau nhảy xuống sông tắm rửa sạch sẽ một chút đi,

người ngươi bẩn quá rồi đấy." Lâm Bắc Thần nói.

Thổ phát Thử Vương mang theo một bụng oán hận mà nhảy vào trong dòng sông.

"Ngươi giữ lại loại ma thú cấp thấp này ở bên người để làm gì vậy ?" Bạch Khâm Vân tiến lại gần, nàng cảm thấy hành động của Lâm Bắc Thần thật sự rất kỳ quái, nói: "Ngoại trừ việc trở thành nguyên liệu để nấu ăn thì chúng nó chẳng có giá trị gì cả, bộ lông không đem đi bán được, trong cơ thể cũng không có ma hạch, tất nhiên con Thử Vương này hình như so với những con Quỷ Thử khác thì thông minh hơn rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ là một con Quỷ Thử vô dụng hơi thông minh một chút mà thôi.”

Lâm Bắc Thần nở nụ cười: "Ha ha, ngươi rất nhanh sẽ biết tác dụng của nó thôi.”

Vô dụng sao ?

Nó có tác dụng rất lớn là đằng khác.

Thổ Phát Thử Vương có ích lợi gì mà Lâm Bắc Thần lại mang theo bên mình nhỉ?

"Chi chi chi chi..."

Nửa canh giờ sau, khi nhìn thấy Thử Vương vội vã lao ra từ trong lãnh địa của bầy Hàn Băng Lang, thân thể tròn vo vừa chạy vừa lè lưỡi hét lên từng tiếng chói tai mà đuổi theo phía sau lưng nó chính là bốn con ma thú Hàn Băng Lang đang đỏ mắt truy đuổi không ngừng, Phan Nguy Mẫn cùng Sở Ngân cuối cùng đã có thể hiểu được tính toán của Lâm Bắc Thần.

Tất nhiên Bạch Khâm Vân, Hàn Bất Phụ cùng Nhạc Hồng Hương cũng đã hiểu.

Dụ quái!

Đây là thuật ngữ chuyên dụng trong những trò chơi của Lâm Bắc

Thần trên trái đất.

Mặc dù có không ít mạo hiểm giả của thế giới này cũng am hiểu loại thủ đoạn như vậy, nhưng để cho một con Quỷ Thử đi dụ quái thì quả thật là chưa từng nghe thấy bao giờ.

"Mọi người mau chóng hành động, tiến vào địa điểm đã lựa chọn lúc trước, chuẩn bị tiến hành tấn công."

Lâm Bắc Thần hưng phấn nói.

Trận chiến này khiến hắn cảm nhận được một loại mùi vị rất quen thuộc.

Chính là cảm giác này.

Cảm giác hưng phấn mãnh liệt khi hình ảnh ngay trước mắt hắn lúc này đây giống hệt như việc đang tham gia một trò chơi mô phỏng chiến đấu toàn phần vậy.

Người chơi được trải nghiệm một cách chân thực nhất cảm giác chiến đấu với quái vật, cảm giác đau khi bị tấn công cũng không phải là giả. Có thể nói, hắn lúc này đã hoàn toàn hòa mình vào cuộc chiến bên trong lần đặc huấn này.

Hàn Băng Lang chính là một trong những ma thú sống quần cư theo tộc đàn nổi danh ở Bắc Hoang Sơn, chiến lực của một con Hàn Băng Lang đã trưởng thành sẽ tương đương với cảnh giới võ sĩ cấp bảy đến cấp tám của nhân loại, ngoài ra còn có thêm kỹ năng thiên phú là Băng Nhận và Hàn Băng Thổ Tức, hơn nữa ma hạch bên trong cơ thể cùng với bộ da, lông của chúng cũng có giá trị không nhỏ, chỉ có thịt sói là không dùng để ăn được.

Về khả năng chiến đấu thì tốc độ di chuyển cùng năng lực tập sát của chúng cũng cực kì mạnh, không thể xem thường được.

Đây chính là đối tượng chiến đấu mà chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn lựa chọn cho các học viên tham gia đặc huấn lần này để tiến hành rèn luyện.

Lâm Bắc Thần, Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương và Bạch Khâm Vân mỗi người tự chọn cho mình một con Hàn Băng Lang làm mục tiêu, sau đó đại chiến liền nổ ra.

Lâm Bắc Thần là người đầu tiên kết thúc chiến đấu.

Toàn bộ quá trình hắn chỉ đơn giản sử dụng tụ tiễn thuật bắn thẳng một mũi tên xuyên từ mắt trái qua mắt phải của ma thú Hàn Băng Lang.

Con Hàn Băng Lang thân hình to bằng con bê này bị tụ tiễn thuật của Lâm Bắc Thần bắn trúng thì chỉ có thể gào thét trong bất lực sau đó nhanh chóng ngã xuống.

Thực lực của hắn sau khi thức tỉnh được thuộc tính Huyền Khí thì đã tiến vào cảnh giới Võ Sư.

Đại khái thì sẽ tương đương với một Võ Sư cấp một cao cấp.

Chính vì vậy nên việc giải quyết một con Hàn Băng Lang với hắn mà nói thì thật sự là dễ như trở bàn tay.