“Chi chi chi !”
Thử Vương nghe thấy vậy thì vẻ mặt hoảng sợ tột độ, liều mạng
giãy dụa.
Nhưng thứ đang buộc trên người nó lúc này chính là dây thừng đặc chế được làm từ gân giao, lại còn có vẽ thêm cả Huyền Văn ở bên trên, rơi vào tình huống này thì cho dù là cường giả cảnh giới Võ Sư thân mang ngàn cân lực cũng khó mà có thể thoát ra được, huống chi là một con Thử Vương bình thường như nó?
Loại dây thừng được vẽ thêm Huyền Văn này, không chỉ dùng để giam cầm ma thú mà còn có tác dụng áp chế khiến cho ma thú không thể sử dụng ma lực, thuộc vào loại sản phẩm luyện kim chuyên dùng để đối phó với một số ma thú khó dây dưa.
"Hả? Ngươi còn có thể nghe hiểu lời nói của bọn ta sao?” Lâm Bắc Thần ngồi xổm trước mặt Thử Vương, cực kỳ kinh ngạc hỏi nó.
“Chi chi chi!”
Thử Vương liên tục gật đầu, nước mắt cũng ròng ròng chảy xuống.
"Thật sự có thể nghe hiểu sao?" Lâm Bắc Thần khiếp sợ nói.
Con chuột chũi này chắc chắn là đã thành tinh rồi.
"Vậy thì ngươi cười thử một cái cho ta xem." Hắn nói.
Thử Vương do dự một chút, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
Biểu cảm của nó lúc này quả thật là cực kỳ phong phú. "Bây giờ lại khóc thử một cái." Lâm Bắc Thần nói.
Thử Vương vì mạng sống mà chấp nhận buông bỏ lòng tự trọng, ngay lập tức liền lệ rơi đầy mặt.
Ui da.
Thật đúng là quá ấn tượng mà.
Lâm Bắc Thần nhất thời nổi lên sự hứng thú.
Hắn tiếp tục nói : “Làm vẻ mặt căng thẳng, khẩn trương giống như kiểu ngươi đang đợi vợ sinh con ấy.”
Khuôn mặt Thử Vương ngay lập tức lộ vẻ khẩn trương. "Vợ ngươi đã sinh xong, là một đứa con trai."
Vẻ mặt Thử Vương vui mừng, sung sướng.
"Nhưng vợ ngươi vì chảy máu quá nhiều nên đã chết rồi..."
Thử Vương lại trở lại với vẻ mặt bi thương.
"Con trai là thiên tài, biết gọi ba ba."
Thử Vương lại làm vẻ mặt cuồng hỉ, mừng rỡ như điên.
"Con trai sinh ra bị khuyết tật, của quý mọc ở trên đầu."
Thử Vương lại tiếp tục làm vẻ mặt buồn bã.
"Bỗng dưng trúng số, nhận được mười triệu quả mọng..."
Thử Vương lại vui mừng.
"Con trai chết rồi."
Thử Vương đau khổ rơi nước mắt.
"Vợ ngươi lại sống lại rồi ..."
Biểu cảm của Thử Vương dần trở nên đờ đẫn, sau đó tứ chi của nó co giật, miệng sùi bọt mép.
Lâm Bắc Thần lúc này càng chơi lại càng cao hứng.
Ma thú của thế giới này, chẳng lẽ tất cả đều có chỉ số thông minh
cao như vậy sao?
Lúc này, Phan Nguy Mẫn cũng đã rửa sạch đao, hắn đi tới chỗ Lâm Bắc Thần đang đứng sau đó dùng ánh mắt đánh giá Thử Vương từ trên xuống dưới một lượt, có vẻ là đang cân nhắc xem nên bắt đầu khai đao từ bộ vị nào thì hợp lý, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào trên cổ của Thử Vương.
"Chi chi chi..."
Thử Vương hoảng sợ hét lên, điên cuồng giãy dụa
Lâm Bắc Thần thấy vậy liền nói: “Ngươi đang cầu xin được tha thứ?”
Thử Vương gật đầu như bổ củi.
"Ngươi còn muốn ta cứu ngươi?" Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Thử Vương vội vã gật đầu cứ như sợ Lâm Bắc Thần đổi ý vậy.
"Nếu vậy thì ngươi lấy gì để báo đáp cho ta?" Lâm Bắc Thần hỏi.
Thử Vương vẫn cứ kêu lên chi chi chi, cũng không hiểu là nó đang muốn biểu đạt ý tứ gì.
“Hả, thì ra là ngươi muốn lập khế ước trở thành sủng thú của ta?”
Lâm Bắc Thần đành phải tự phiên dịch lời của Thử Vương.
"Chi?"
Thử Vương nghe vậy thì đột nhiên ngừng giãy dụa, hai mắt nhìn Lâm Bắc Thần một cách khiếp sợ.
"Phan chủ nhiệm, liệu có biện pháp nào để ta ký kết khế ước linh hồn với con Thử Vương này rồi nhận nó làm sủng thú không?" Lâm Bắc Thần quay đầu hỏi.
Phan Nguy Mẫn mặt không đổi sắc nói: "Chỉ có những cường giả từ cảnh giới Thiên Nhân trở lên, sở hữu lực lượng linh hồn đủ cường đại thì mới có thể thông qua việc mượn ngoại lực, hao phí một lượng lớn tài nguyên để ký kết khế ước, miễn cưỡng thu nhận ma thú làm chiến sủng, thực lực của trò bây giờ nếu so với đó thì vẫn còn kém xa, linh hồn lực không đủ cứng cỏi, cho dù chỉ là rút ra một tia thần niệm thôi thì đều có thể ảnh hưởng tới đầu óc, tự biến mình thành một tên đần độn ..."
Nói đến đây, biểu tình của Phan Chủ nhiệm rõ ràng là bị khựng lại, một cảm giác mãnh liệt trong người hắn cho rằng tên học viên đang đứng trước mắt này dường như cũng sắp trở thành một tên đần độn.
"Bất luận là về linh hồn lực hay là các loại ngoại lực, tài nguyên thì trò đều không có đủ, vì vậy muốn ký kết khế ước thu chiến sủng căn bản là không có khả năng."
Sau đó, Phan Nguy Mẫn tiếp tục nói: "Huống hồ, loại ma thú Vô Vĩ Quỷ Thử này trời sinh chỉ có đẳng cấp trung hạ, tuy có trí lực cao nhưng chiến lực lại thấp, chưa kể còn nổi danh là khó có thể thuần phục cho nên dùng để làm nguyên liệu nấu ăn chính là cống hiến lớn nhất của bọn chúng cho nhân loại, đặc biệt là loại Thử Vương này, bất kể là đem hấp, kho tàu, nướng than hay là luộc, đều cực kỳ thơm ngon, hơn nữa ta còn đặc biệt am hiểu một loại phương pháp bí mật dùng để xào lăn Quỷ Thử, nấu xong ăn nhất định sẽ rất ngon..."
Nói xong hắn liền mài đao xoèn xoẹt lên tảng đá gần đó, ánh mắt thì hướng về phía Thử Vương giống như sắp không thể chờ đợi được nữa, chuẩn bị đem nó ra xào lăn.
Khuôn mặt Lâm Bắc Thần hiện tại đã đen như đáy nồi.
Vậy mà không nhìn ra được, vị đại nhân chủ nhiệm của năm thứ
ba này còn là một đầu bếp nấu ăn kỳ cựu nữa.
Chờ đã, như thế không phải có nghĩa là nhiệm vụ săn giết Vô Vĩ Quỷ Thử ngày hôm qua thật ra chính là để giúp hắn ta tìm nguyên liệu nấu ăn sao?
"Này, nếu ngươi còn muốn sống thì mau thề đi, từ nay về sau sẽ làm nô lệ nhỏ của ta, hắc hắc!" Lâm Bắc Thần cười híp mắt giống như là ma quỷ đang dụ dỗ thiếu nữ vô tri vậy, sau đó hắn nói tiếp: "Chỉ cần chịu nhận ta làm chủ nhân thì ta sẽ cứu ngươi một mạng.”
Thử Vương vẫn còn có chút do dự.
Lâm Bắc Thần thấy vậy thì thản nhiên nói: "Không muốn hả, vậy thôi, chủ nhiệm Phan, ngươi mau giết nó đi.”