Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 207: Bắt Thử Vương




Nghe Phan Nguy Mẫn nói vậy, hai mắt của Lâm Bắc Thần sáng lên.

Biến chủng đặc biệt của Huyền khí?

Còn có cách giải thích như vậy à.

“Ngươi thức tỉnh Huyền khí rồi à? Có bản lĩnh như vậy sao không chịu nói sớm. Đừng nghĩ lung tung nữa mau giúp ta chữa thương đi.”

Bạch Khâm Vân hưng phấn nói. “Ừ... Được thôi.”

Lâm Bắc Thần lập tức nở nụ cười gian manh: “Có điều thực lực của ta còn chưa đủ không có cách nào để Huyền khí ly thể ngoại phóng cho nên chỉ có thể lấy tay sờ mới trị liệu được. Ngươi bị thương ở đâu?”

Bạch Khâm Vân ngẩn ngơ liếc mắt nhìn vết thương nằm bên trong bắp đùi của mình, yên lặng lùi lại.

Lâm Bắc Thần nhìn về phía Nhạc Hồng Hương.

Mỹ nữ cổ điển thể hiện phong thái trí thức cười rất tự nhiên dùng hai tay che đi vết thương trên ngực: “Tạm thời ta cũng không cần.”

Phan Nguy Mẫn đột nhiên mở miệng nói: “Ta trái lại biết một bí thuật đơn giản của hệ Thủy gọi là ‘Thủy Hoàn’. Đây vốn là một tiểu Huyền thuật được các võ giả hệ Thuỷ dùng để vệ sinh cơ thể, Huyền khí của trò có tác dụng trị liệu, nếu phối hợp với tiểu Huyền thuật này nói không chừng có thể đưa đến hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.”

Sau khi nói xong ông ta đưa tay lên biểu diễn thử một chút, một vòng sáng màu lam nhạt từ trong tay xuất hiện rơi vào trên người mình.

Hơi nước từ từ tan đi, bụi bặm cùng vết bẩn trên áo bào đều được tẩy sạch. Cả người từ trên xuống dưới cho người ta cảm giác rực rỡ hẳn lên.

Biểu diễn hoàn tất, ông ta giảng giải cặn kẽ một lần những điểm quan trọng của bí thuật cho Lâm Bắc Thần.

Thì ra vị chủ nhiệm năm nhất này cũng là một vị võ giả đã thức tỉnh Huyền khí hệ hệ thủy.

Mà ông ta cũng nói không sai, ‘Thuỷ Hoàn’ thật sự đúng là một tiểu Huyền thuật cho nên khi Lâm Bắc Thần mở điện thoại vào APP chỉ tốn 200MB dung lượng là có thể download thành công. Sau khi cài đặt, hắn cũng chỉ tốn thời gian không đến một chung trà đã hoàn toàn lĩnh ngộ.

Hắn nhấc tay một cái vận chuyển Huyền khí.

Một quầng sáng màu xanh lam từ trong tay hắn bay ra rơi vào người Bạch Khâm Vân.

“Ưm...”

Tiểu Loli kiêu ngạo ngực lớn cảm thấy thoải mái rên rỉ một tiếng, vết bẩn trên cơ thể đã được loại bỏ, vết thương lớn nhỏ cũng được chữa khỏi phân nửa.

“Cảm giác thế nào?” Lâm Bắc Thần dò hỏi.

“Có thể sánh ngang với thần thuật trị liệu của thầy tế thần điện. Mau ném cho ta thêm mấy cái Thủy Hoàn nữa.” Bạch Khâm Vân vui mừng hớn hở nói.

Lâm Bắc Thần cẩn thận hỏi lại: “Vậy sao? Ngươi cảm nhận một chút xem có tác dụng phụ gì không?”

Bạch Vân Khâm khẳng định: “Tuyệt đối không có.” “Vậy ta yên tâm rồi.”

Lâm Bắc Thần nói xong thuận tay lại thi triển thêm mấy cái Thủy Hoàn nữa, nhưng lần này là ném về phía Nhạc Hồng Hương.

Nàng khẽ giật mình, gương mặt đỏ bừng như máu, hai tay nắm chặt cắn răng không phát ra âm thanh nào. Biểu cảm của nàng có chút quái dị nhưng vết thương trên người đang được khôi phục một cách nhanh chóng. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chúng đang từ từ biến mất.

“Được rồi, dừng, mau dừng lại... Ta... Ta thấy khỏe rồi.”

Nhạc Hồng Hương đỏ mặt, run rẩy nói.

Trong lòng Lâm Bắc Thần cảm thấy nghi hoặc, dùng ngón giữa khẽ vuốt mi tâm. Có chuyện gì vậy nhỉ?

“Biểu cảm này nhìn có vẻ quen quen...”

Phan Nguy Mẫn một bên nhìn thấy cảnh này không kìm được xúc động: “Trước kia nghe lão Sở một mực nói bạn học Lâm Bắc Thần là thiên tài ta vốn không tin lắm nhưng lại không ngờ trò thật sự xuất chúng như vậy. Mặc dù ‘Thủy Hoàn’ chỉ là một tiểu Huyền Thuật nhưng lúc ta tập luyện phải tốn hết mười ngày mới có thể vừa giơ tay lên ngay tức khắc phát được như trò bây giờ.”

Lâm Bắc Thần mỉm cười khách khí: “Chê cười rồi.”

Hắn vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Khâm Vân đang tức giận nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt như sắp sửa muốn giết người tới nơi.

“Ơ, có chuyện gì vậy?”

“Lâm Bắc Thần ngươi thật quá đáng, thì ra lúc nãy dùng ta ra làm thí nghiệm.”

“Ách, đây không phải tại người da dày thịt béo sao? Lỡ có sai lầm cũng sẽ không không xảy ra chuyện gì to tát.”

“Ta không cần biết. Bây giờ ngươi phải trị liệu cho ta ngay lập tức.” “Được rồi, được rồi.”

Hắn tung mấy cái Thủy Hoàn qua, Bạch Khâm Vân lập tức kêu lên một cách thỏa mãn: “A, thoải mái quá. Không chỉ vết thương được chữa lành, từ trên xuống dưới toàn thân đều có cảm giác tràn đầy sức mạnh ngay cả Huyền khí cũng được bổ sung dồi dào giống như được nghỉ ngơi một ngày một đêm vậy. Thật là thần kỳ.”

Sau khi cãi nhau ầm ĩ một hồi thì đêm cũng đã khuya.

Bốn người đệ tử quay về lều trại nghỉ ngơi, chìm vào giấc ngủ.

Hai vị lão sư ở bên ngoài gác đêm.

Thời gian một đêm nhanh chóng qua đi.

Ngày hôm sau.

Lâm Bắc Thần bị tiếng chuột kêu ‘Chi chi chi’ vừa phẫn nộ vừa sắc bén đánh thức. Hắn đi ra phía ngoài lều vải xem xét không khỏi giật mình hoảng sợ.

“Ủa ? Tiếng kêu này hình như là của Thử Vương thì phải.”

Hôm qua Lâm Bắc Thần từng cùng với Thử Vương dây dưa rất lâu nên tất nhiên là không thể không quen thuộc với tiếng kêu của nó

Ánh mắt hắn đảo qua bên cạnh, liền thấy...

Tên Thổ Phát Thử Vương to béo hôm qua lúc này đã bị trói chặt

vào một tảng đá, đang giãy dụa một cách điên cuồng.

Vị vương giả đến từ Quỷ Thử Cốc này, bởi vì quyết tâm muốn trở thành Quỷ Thử Hoàng Đế nên đã quyết định tiến hành kế hoạch báo thù vĩ đại cho những tộc nhân đã chết, nhưng vừa mới thực hiện được bước đầu tiên, còn chưa kịp bắt đầu thì kế hoạch đã hoàn toàn phá sản.

Vận mệnh đang chờ đợi nó, đại khái sẽ là đem kho tàu hoặc là luộc các kiểu với nước.

Bởi vì lúc này chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn đang cúi người rửa đao bên cạnh dòng sông.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi.

Phan Nguy Mẫn cũng không quay đầu lại, nói: "À, con Thử Vương này đêm hôm qua không ngờ lại dám lén lén lút lút di chuyển vòng quanh doanh trại của chúng ta, rõ ràng là không có ý tốt, sau đó thì bị ta bắt được, thế là tự nhiên lại có một bữa sáng cho mọi người, ta cũng đã xem qua rồi, thịt của con Thử Vương rất săn chắc, đảm bảo khi nhai sẽ rất dai, nếu đem nướng thành thịt khô thì lại càng thuận tiện cho việc cất giữ, mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ không phải lo về vấn đề lương khô nữa.”