Vù.
Hai cánh tay Thạch Trọng rơi xuống.
Máu tươi giống như suối phun ra ngoài.
Cơn đau kịch liệt trong nháy mắt bao phủ Thạch Trọng.
Hắn vốn cho rằng hắn không bao giờ sợ tử vong và bị thương, nhưng trong khoảnh khắc này, nhìn thấy hai cánh tay bình thường cầm kiếm giết không biết bao nhiêu sinh linh lại như giòi chết rơi xuống đất, trong lòng Trạch Trọng lập tức hỏng mất.
Là sợ hãi.
Sợ hãi không cách nào hình dung trong nháy mắt chiếm lấy trái tim của hắn.
“Tha cho ta...”
Hắn vừa mới há miệng cầu xin tha thứ, nhuyễn kiếm màu vàng lại đâm thẳng vào họng của hắn.
“Trả lại mạng cho sư tỷ của ta.”
Hồ Mị Nhi dữ tợn gầm thét, cổ tay uốn éo quét ngang.
Thạch Trọng chỉ cảm thấy ánh mắt kịch liệt đong đưa, mơ hồ trong đó hắn nhìn thấy phía sau lưng của mình.
Tiếp theo, hắc ám giáng xuống, hết thảy quay về hư không.
Cổ tay Hồ Mị Nhi chấn động, đánh bay máu tươi dính trên nhuyễn kiếm màu vàng, sau đó không chút lưu tình từng kiếm một chém ra, giết sạch toàn bộ kiếm khách Thiên Nhân Bạch Phát Phi Giáp tộc như cọc gỗ không thể động đậy.
Nhìn những thi thể xấu xí ngã trong vũng máu, nàng đứng ngẩn ra tại chỗ, sau đó khóc ầm lên.
“Lẫm sư tỷ, Nhất Phi sư tỷ, Tiểu Diệp sư tỷ... ta đã báo thù cho các tỷ.”
Tiếng khóc của Hồ Mị Nhi như mang theo máu.
Những người này đều là sư tỷ đi cùng nàng vào thành mua đan dược. Sau khi hành tung bị bại lộ, trên đường trở về vì bảo vệ nàng mà bị đám súc sinh kia tra tấn đến chết.
Trên vai Lâm Bắc Thần là tiểu khả ái đã biến thành thể tích mini.
Hắn bước qua, nhẹ nhàng vỗ vai tiểu hồ ly: “Đi thôi, thời gian khẩn cấp, chúng ta đến nơi trú quân bí mật mà ngươi nói tìm Nhan tỷ tỷ đi.”
...
...
Thâm sơn.
U cốc.
Bên trong ánh trăng tràn ngập huyết tinh chi khí.
Trong một cái trại vừa mới dựng chưa được bao lâu, ánh lửa hừng hực.
Mấy trăm tên kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc giết vào trong trại, giống như hồng thủy màu đen tồi khô lạp hủ.
“Từ trưởng lão, ngươi... ngươi phản bội chúng ta?”
Sắc mặt Nhan Như Ngọc trắng bệch như tờ giấy, chống trường kiếm đứng ngay lối vào hang động vách đá, bảo vệ hơn ba mươi nữ đệ tử đang sợ hãi sau lưng, vừa kinh vừa sợ nhìn một mỹ phụ khoảng ba mươi tuổi đối diện, tức giận chất vấn.
“Phản bội? Ha ha...”
Mỹ phụ được gọi là Từ trưởng lão chính là một vị trưởng lão có thực quyền ở Văn Hương kiếm phủ.
Bình thường, nàng ta quản lý hình luật, rất có uy nghiêm.
Nhưng lúc này, nàng ta lại đứng về phía kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc, tư thế dẫn đầu.
Đêm nay, nàng ta đã đóng lại trận pháp của tiểu trại, giết mấy nữ kiếm khách thủ trận, nội ứng ngoại hợp, mang theo kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc nhanh chóng đánh vào.
Dáng người nàng ta nở nang, giống như một quả đào chín mọng. Bộ trang phục bó sát màu sáng lại càng phác họa đường cong cơ thể như ma quỷ của nàng ta.
Lẽ lưỡi liếm vết máu trên trường kiếm trong tay, Từ trưởng lão thản nhiên nói: “Ta cũng không còn cách nào. Đi theo các ngươi cũng chỉ có con đường chết. Một khi bị bắt, không bị người ta tra tấn và lăng nhục thì cũng bị lõa thi chết treo trên cửa thành. Vì mình, ta không thể làm gì khác hơn là giao các ngươi cho Liệt Dương đại thần. Có lẽ ngươi không biết, địa chỉ Văn Hương thành cũng là ta đưa ra ngoài.”
Nghe Từ trưởng lão nói như vậy, không chỉ Nhan Như Ngọc, ngay cả những nữ kiếm khách Văn Hương kiếm phủ may mắn còn sống đều khó tin mở to hai mắt nhìn.
Sau khi đại hội luận kiếm kết thúc, bởi vì kết thù với Đại Hoang thần điện, phủ đệ Văn Hương kiếm phủ nhất thời lựa chọn ẩn mình, từ bỏ sơn môn mà mình đã kinh doanh trước đó, mang theo tích lũy và kinh doanh vô số năm có được, trước trốn xa mấy vạn dặm, tiềm ẩn bên trong một thành nhỏ vắng vẻ đã sớm chuẩn bị xong.
Vị trí tòa thành này xa xôi, giao thông tắc nghẽn, tin tức bế tắc, giống như đào viên bên ngoài, có thể được gọi là tân Văn Hương thành.
Cũng nhờ sự tiện lợi của tân Văn Hương thành, khi Đại Hoang thần điện triển khai trả thù huyết tinh, Văn Hương kiếm phủ mới có thể bảo toàn.
Tuy nhiên, trong thế giới bên ngoài, liên quan đến việc truy nã và treo thưởng Văn Hương kiếm phủ lại chưa hề ngừng qua.
Đại Hoang thần điện bị thiệt lớn trong đại hội luận kiếm làm sao buông tha cho thế lực dám cấu kết Lâm Bắc Thần đối địch với mình?
Mấy ngàn nữ kiếm khách Văn Hương kiếm phủ trốn trong Văn Hương thành cũng được xem là bình an.
Ai biết được một ngày nọ, tai họa đột nhiên giáng xuống. Tin tức Văn Hương thành bị bại lộ.
Bạch Phát Phi Giáp tộc giết đến tận cửa.
Trong thế lực Kiếm đạo Đông Đạo Chân Châu, đẳng cấp và thực lực của Văn Hương kiếm phủ vốn nằm trên Bạch Phát Phi Giáp tộc. Tuy nói là vì nguyên nhân lánh đời, thực lực hao tổn, nhưng cũng không đến mức bị Bạch Phát Phi Giáp tộc nghiền ép hoàn toàn.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là trận pháp tân thành lại mất đi hiệu lực, bị Bạch Phát Phi Giáp tộc trước tiên công phá thành trì.
Về sau, khi Văn Hương kiếm phủ mắt thấy muốn lật lại thế cục, vị Ma thần thiên ngoại Liệt Dương đại thần xuất hiện.
Nhớ lại cảnh tượng ngày đó, trong lòng Nhan Như Ngọc không nhịn được nổi lên kinh đào hải lãng, cùng với tuyệt vọng và đắng chát không cách nào ngăn chặn.
Bởi vì vị Ma thần thiên ngoại kia quá cường đại.
Từ mười sáu vị trưởng lão thâm niên Văn Hương kiếm phủ tạo thành Văn Hương kiếm trận đủ để trong thời gian ngắn vây khốn cường giả cấp Thiên Tôn, nhưng lại tan thành mây khói dưới một chỉ của Liệt Dương đại thần. Mười sáu vị trưởng lão Thiên Nhân cao giai bị trọng thương hôn mê.
Chuyện sau đó chính là hồi ức hắc ám nhất, khuất nhục nhất của Văn Hương kiếm phủ từ lúc lập phái mấy ngàn năm đến nay.
Rất nhiều nữ kiếm khách bị bắt, bị người ta tra tấn và làm nhục. Trong quá trình chạy trốn lại càng tử thương thảm trọng.
Phủ chủ Hoa Phi Hoa và các trưởng lão vì yểm hộ môn nhân đào tẩu, bị Liệt Dương đại thần bắt giữ, kết quả là có thể nghĩ.
Trong đó, Từ Anh trưởng lão chiến đấu hung mãnh nhất, biểu hiện anh dũng nhất.
Cũng nhờ nàng ta liều chết bảo vệ, Nhan Như Ngọc cùng với mười mấy nữ kiếm khách cuối cùng của Văn Hương kiếm phủ mới may mắn còn sống rời đi, chạy đến sơn trại này để ẩn núp.
Sau khi phát hiện Từ Anh phản bội Văn Hương kiếm phủ, đám người Nhan Như Ngọc vừa phẫn nộ lại khó có thể tin.