“Ngươi... vì sao ngươi lại làm như vậy?”
Nhan Như Ngọc nghiêm túc chất vấn.
Vốn trong cuộc chiến phá vây, nàng bị trọng thương, hành động bất tiện, vừa nãy nàng cố gắng bỏ qua thương thế, mạnh mẽ thôi động huyền khí để chiến đấu. Lúc này dùng một câu sơn cùng thủy tận, dầu hết đèn tắt để hình dung tuyệt đối không khoa trương.
Chỉ có thể dùng phương thức này kéo dài thời gian, tích lũy huyền khí, chuẩn bị cho một kích ngọc đá cùng vỡ sau cùng.
“Đơn giản thôi, đối nghịch với Đại Hoang thần điện có kết cục tốt sao?”
“Bị Đại Hoang thần điện truy nã, trốn được nhất thời, có thể trốn được một thế sao?”
“Nhan Như Ngọc, tiện nhân ngươi cùng với hai đệ tử tham gia đại hội luận kiếm, bị Bạch Vân kiếm tiên Lâm Bắc Thần trêu chọc đến xuân tâm dập dờn, không biết trời cao đất rộng giật dây Phủ chủ đối nghịch với Đại Hoang thần điện, kéo Văn Hương kiếm phủ vào vực sâu hủy diệt. Ngươi mới là người đáng chết nhất.”
“Nhưng Phủ chủ và các trưởng lão khác vẫn luôn bảo vệ ngươi...”
“Chẳng những bảo vệ ngươi, mà còn muốn truyền chức Phủ chủ cho ngươi.” “Nằm mơ đi, chức Phủ chủ chỉ có thể là ta.”
Khi nói đến đây, biểu hiện của Từ Anh vô cùng dữ tợn.
Vốn gương mặt mỹ lệ lại vặn vẹo như một con chó hoang.
Nàng ta gầm lên: “Ta biết tiện nhân Hoa Phi Hoa đã nói tung tích Văn Hương Kiếm và Văn Hương Kiếm Tịch Kinh cho ngươi biết. Nói, có phải là hang đá sau lưng ngươi không?”
Trong những lần chiến đấu trước, sở dĩ nàng ta ra sức diễn kịch, biểu hiện anh dũng vô song, thả đám người Nhan Như Ngọc đi, chính là để moi ra tin tức hai bảo vật này.
Văn Hương Kiếm và Văn Hương Kiếm Tịch Kinh chính là gốc rễ lập phủ của Văn Hương kiếm phủ.
Cũng chính là bảo bối mà chỗ dựa sau lưng Từ Anh đã ngấp nghé từ lâu.
Tuy nhiên, Hoa Phi Hoa lại giữ bí mật về hai bí bảo này rất kín, thậm chí cũng không để chúng ở Văn Hương thành. Từ Anh biết, cho dù có tra tấn đám người Hoa Phi Hoa đến tàn nhẫn, bọn họ cũng chẳng moi ra được tin tức gì. Cho nên nàng ta mới dùng dạng này để bộc phát.
Hiện tại, nàng ta có thể trên cơ bản xác định, hai loại bí bảo đó đang ở trong hang động sau lưng Nhan Như Ngọc.
Nhưng không có niềm tin trăm phần trăm, nàng ta vẫn không thể nào yên tâm hoàn toàn.
“Mau dẫn người đến.”
Từ Anh vung tay lên.
Hai tên kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc dẫn theo hơn mười người máu me khắp người tiến lên phía trước.
Đều là nữ kiếm khách bị bắt làm tù binh.
“Nhan sư tỷ, ta biết ngươi tâm địa Bồ Tát, ha ha, thế nào, ngươi chỉ cần giao ra hai loại bí bảo đó, ta có thể thả ngươi và những đệ tử này còn sống rời đi.”
Ánh mắt Từ Anh lóe lên ánh sáng của rắn độc: “Nếu ngươi không giao ra, bọn họ sẽ ...” Nàng ta vừa nói xong.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Quần áo trên người mười nữ kiếm khách bị xé nát.
Lộ ra làn da trắng như tuyết.
Tộc nhân Bạch Phát Phi Giáp tộc giống như dã nhân gương mặt hiện lên sự dâm đãng, bắt đầu động tay động chân.
“Ô ô ô...”
“Ưm, a... a....”
Nhóm nữ kiếm khách phát ra tiếng rống phẫn nộ.
Nhưng không nói nên lời.
Bởi vì miệng của các nàng đều bị nhét một mảnh vải.
Nhan Như Ngọc nghiêm mặt nói: “Từ Anh, ngươi chết không yên đâu. Bọn họ đều là đệ tử của ngươi, ngày thường đều xem ngươi như người thân...”
“Người thân? Ha ha, ngay từ cháu gái ruột Từ Uyển của ta, ta còn giết, huống chi là bọn họ?” Mặt Từ Anh không chút biểu cảm, nói: “Đừng nói nhảm mấy lời này nữa. Ngươi giao hay không giao? Không giao, bọn họ sẽ còn bị hành hạ hơn nữa.”
“Ngươi đúng là mất hết nhân tính.”
Nhan Như Ngọc thống khổ nhắm mắt lại: ‘Được, ta giao, ngươi thả người trước đi.”
Vật là chết.
Người là sống.
Bây giờ không còn đường nào để đi, chỉ có thể đánh cược một lần.
“Không thể nào.”
Từ Anh cười lạnh: “Giao đồ ra, ta mới thả người. Ta có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo. Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với ta.”
Nhan Như Ngọc cắn răng tiến vào thạch huyệt sau lưng. Một lát sau, nàng cầm hai bảo vật từ xa ném tới cho Từ Anh.
“Đồ đã đưa cho ngươi, mau thả người.”
Nhan Như Ngọc lạnh lùng nói.
Từ Anh cầm hai món đồ, sau khi kiểm tra không sai, ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên.
“Ha ha ha...”
Nàng ta phá lên cười: “Được rồi, Thạch thiếu chủ, đám nữ nhân này đều là của ngươi. Ha ha, ngươi không phải vẫn luôn thèm nhõ dãi sắc đẹp Nhan sư tỷ ta sao? Bây giờ, nàng ta ngay cả lực phản kháng cũng không có, tùy ngươi muốn chơi như thế nào thì chơi.”
Từ Anh mang theo hai món bảo vật quay người rời đi.
Đám kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc cười gằn bức tới đám người Nhan Như Ngọc. Nữ kiếm khách bị bắt lại bị xé rách quần áo, tuyệt vọng nhắm mắt rơi lệ.
“Từ Anh, ngươi nói mà không giữ lời, ngươi...”
Nhan Như Ngọc vừa kinh vừa sợ.
“Ha ha ha, là do ngươi ngu thôi.”
Từ Anh cười to.
Đúng lúc này.
Rống! Một tiếng hổ gầm từ sơn dã truyền đến.
Tất cả đều giật mình.
Tiếng hổ gầm cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng cái quan trọng là, âm thanh hổ khiếu này có chút lớn. Còn mang theo uy áp kinh khủng khó mà hình dung.
Đám cường giả Bạch Phát Phi Giáp tộc tinh trùng lên não bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, tất cả dục niệm trong lòng đều biến mất toàn bộ, vô thức nhìn về phía phát ra tiếng hổ gầm.
Nhưng không nhìn thấy thứ gì cả.
Nào có hổ chứ?
Đợi đến khi bọn họ quay đầu lại.
Chỉ thấy bên cạnh Nhan Như Ngọc không biết từ lúc nào xuất hiện ba bóng người. “Sao?’
Từ Anh ngừng bước, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Hồ Mị Nhi, ngươi còn sống trở về sao?”
Ba người xuất hiện chính là Lâm Bắc Thần, Đái Tử Thuần và Hồ Mị Nhi.
Huyết Cốt Ma Hổ bởi vì ý chí cầu sinh mãnh liệt, giống như chó vẩy đuôi mừng chủ, được Lâm Bắc Thần yêu thích động vật thu bên người, lúc này đã biến thành size mini ngồi xổm trên vai Đái Tử Thuần giống như một chú mèo màu đỏ biến dị, không khiến người khác chú ý bao nhiêu.
“Sư phụ, người sao rồi?”
Hồ Mị Nhi hoàn toàn không để ý đến Từ Anh, chạy đến đỡ Nhan Như Ngọc sắc mặt trắng bệch. Nàng cảm ứng một chút, lập tức biết được trạng thái bên trong cơ thể của sư phụ rất kém, gần như là đèn dầu sắp tắt.
Điều này khiến Hồ Mị Nhi vô cùng sợ hãi.