Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2039: Cha mẹ ngươi họ gì?




Chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?

Lâm Bắc Thần chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng sờ cái đầu to lớn của Huyết Cốt Ma Hổ, cười nói: “Xúc cảm không tệ lắm, nhưng đầu của ngươi hơi lớn, ta không tiện sờ.”

Lời còn chưa dứt.

Vằn màu đỏ trên người Huyết Cốt Ma Hổ lấp lóe hồng quang. Thân hình to lớn của nó bắt đầu thu nhỏ.

Rất nhanh co lại bằng con hổ bình thường, ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, ngoắt ngoắt cái đuôi, cẩn thận dùng đầu của mình cọ xát bàn tay Lâm Bắc Thần, nhu thuận như một con mèo nhà được thuần dưỡng nhiều năm.

“A, còn có thể lớn có thể nhỏ.”

Lâm Bắc Thần kinh ngạc nói: “So với ma thú chi vương mà ta đánh chết trong ma uyên thần kỳ hơn rất nhiều. Xin hỏi, ngươi là chủng loại gì, cha mẹ của ngươi họ gì?”

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Hồ Mị Nhi sợ ngây người.

Nàng vốn cho rằng nàng và hai người Lâm Bắc Thần chết chắc.

Bởi vì thực lực của con ma thú biến dị này ngay cả Thiên Tôn cũng phải nhượng bộ lui binh.

Không nghĩ đến nó lại quỳ trước Lâm Bắc Thần.

Còn có thái độ sợ bị đánh chết, cố gắng lấy lòng, hèn mọn vô cùng.

Ta có phải đang nằm mơ hay không?

Hồ Mị Nhi đưa tay nhéo eo Lâm Bắc Thần.

“Ái cha, đau đau đau.”

Nhưng nàng lại kêu lên, bàn tay bị eo của Lâm Bắc Thần chấn tê.

Không phải nằm mơ.

“Ở đây là đâu?”

Lâm Bắc Thần vừa sờ đầu hổ vừa liếc nhìn chung quanh: “Ngươi bôi phân lên người làm gì vậy? Thối quá.”

Nói xong, nguyên khí Tiên Thiên Thủy hệ vận chuyển.

Một luồng nước màu xanh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống người Hồ Mị Nhi.

Không ngừng cọ rửa.

Lau sạch phân hổ trên người nàng.

Đương nhiên cũng giặt sạch luôn bộ quần áo của tiểu hồ ly tinh.

Sau đó, Lâm Bắc Thần vận chuyển huyền khí Hỏa hệ, trong nháy mắt đốt sạch toàn bộ phân hổ dính trên người mình, không hề để lại một chút vết tích nào.

“Ta đào mệnh đến đây.”

Hồ Mị Nhi vén cao mái tóc dài ướt sũng của mình, lộ ra cái cổ trắng noãn như thiên nga, xương quai xanh tinh xảo như gọt, còn có mấy giọt nước óng ánh lăn qua lăn lại trên làn da thịt trơn nhẵn như ngọc, sau đó chậm rãi trượt xuống: “Người của Bạch Phát Phi Giáp tộc, bọn họ truy sát ta.”

...

...

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bên ngoài cấm địa ma hổ, kiếm khách Thiên Nhân Bạch Phát Phi Giáp tộc nhìn thấy từ đằng xa xuất hiện ánh lửa thiêu đốt cùng với gió lốc hổ khiếu quét sạch hơn mười dặm, tất cả đều biết đã có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Nhất là luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống, sau đó phát nổ, đốt mấy cây trong rừng, gây ra động tĩnh không nhỏ. Con hổ lại càng phát ra tiếng gầm thét cùng cơ thể to lớn của nó đều được bọn họ nghe vào trong tai, thu vào trong mắt.

Nhưng điều quỷ dị chính là, cự hổ kinh khủng đó lại biến mất không thấy đâu. Chuyện gì xảy ra thế?

Thủ lĩnh kiếm khách Thạch Trọng cau mày. Động tác này lại càng khiến cho vết sẹo trên mặt hắn càng dữ tợn hơn. Một luồng khí tức ngang ngược toát ra một cách tự nhiên.

Dị biến bên trong cấm khu khiến hắn sinh ra một cảm giác bất an khó tả. Nhưng sự bất an này đến từ chỗ nào, hắn cũng không biết rõ.

“Là ai?”

Một kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc đột nhiên hét lớn.

Thạch Trọng bỗng nhiên quay người nhìn lại.

Chỉ thấy trên tán cây đại thụ cách đó mười mét, mấy cái bóng lặng yên sừng sững, theo nhánh cây lắc lư mà trồi lên sụt xuống.

Trái tim của hắn bỗng nhiên co vào.

Bọn họ đến gần hắn như vậy, nhưng hắn lại không hề phát hiện, lại được thuộc hạ của hắn nhìn thấy mà cảnh báo, lúc đó hắn mới phát hiện ra. Thực lực như vậy khủng bố đến cỡ nào?

“Haiz, khi ta ra sân, ta cần phải nói vài lời. Nhưng lần này ta thật sự không có tâm trạng.” Giọng nói Lâm Bắc Thần mang theo sát ý.

Lúc này, ánh trăng vẩy xuống.

Thạch Trọng mới nhìn thấy rõ ràng có ba bóng người đứng trên ngọn cây.

Hai nam một nữ.

Nữ chính là dư nghiệt Hồ Mị Nhi của Văn Hương kiếm phủ mà bọn họ đang đuổi bắt.

Về phần hai nam nhân.

Trong nháy mắt Trạch Trọng nhìn thấy nam nhân đầu tiên, không khỏi thất thần.

Hắn tự hỏi nhiều năm luyện kiếm, tâm cảnh đã sớm đạt đến tình trạng tâm như kiếm nhận, có thể phá vạn kiếp, nhưng hắn chưa bao gờ nhìn thấy nam nhân nào tuấn mỹ như thế.

Đến mức Thạch Trọng hoàn toàn không để ý đến người thứ ba trên ngọn cây.

Hắn nhìn thanh niên tuấn mỹ như yêu, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ khó hiểu.

Nam nhân mỹ mạo đó sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của hắn.

“Ha ha, thì ra là tiểu tiện nhân kia. Ngươi đã chủ động ra đây, các ngươi nhanh lên, bắt lấy nàng ta.”

Tất cả lực chú ý của một kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc đều tập trung trên người Hồ Mị Nhi. Lúc này, keng một tiếng, hắn nhanh chóng rút kiếm, không thể chờ đợi.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện một việc rất đáng sợ. Hắn không động đậy được.

Chẳng những hắn không động đậy được, ngay cả những kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc cũng không động đậy được.

Bao gồm thủ lĩnh Thạch Trọng.

“Thời gian của chúng ta đang gấp.”

Lâm Bắc Thần nói: “Tiểu hồ ly, ngươi giết bọn họ đi.”

Ánh mắt Hồ Mị Nhi lóe lên cừu hận, trở tay kéo thắt lưng của mình xuống. À, thì ra bên hông là một thanh nhuyễn kiếm màu vàng.

Vù vù vù.

Hàn quang lấp lóe.

Đầu ba kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc phóng lên tận trời.

Máu như suối phun ra.

Những người còn lại đang đứng trên bờ vực tử vong.

Gương mặt bọn họ hiện lên sự hoảng sợ. Cơ bắp trên gương mặt bởi vì sự sợ hãi và phẫn nộ mà vặn vẹo, nhưng cơ thể lại không thể động đậy mảy may, ngay cả muốn uốn cong cánh tay một chút cũng không được. Huyền khí bên trong cơ thể lại càng như con suối bị đóng băng, không cách nào điều động mảy may.

“Ngươi... ngươi là ai?”

Thạch Trọng khó khăn nói, cổ họng khô rát giống như bị hỏa thiêu. Lâm Bắc Thần cũng không trả lời.

Trả lời hắn là kiếm của Hồ Mị Nhi.